Bản giao hưởng cuộc sống - Tìm lại niềm vui ngày Giáng sinh

Quang Thanh25/12/2023 09:00
Bản giao hưởng cuộc sống - Tìm lại niềm vui ngày Giáng sinh

“Món quà tuyệt vời nhất bạn có thể trao tặng người khác là hạnh phúc của chính bạn.” - Abraham Hicks

Vào một ngày mùa đông lạnh giá, tôi bỗng nghe có tiếng gõ cửa. Cậu con trai ba tuổi ôm chân tôi khi tôi bước ra mở cửa. Đó là cô hàng xóm cạnh nhà. “Tôi đang tính đi siêu thị, chị có muốn đi cùng không?”, cô ấy hỏi.

Tôi gượng nở một nụ cười. Tôi vẫn đang tập làm quen với việc chấp nhận sự giúp đỡ của người khác - họ đọc cho tôi nghe, đưa tôi đến nơi tôi cần đến hoặc dắt tay tôi khi đi bộ. Những hành động giúp đỡ đó là lời nhắc nhở liên tục rằng giờ đây cuộc sống tôi phụ thuộc vào lòng tốt của người khác.

Tôi từng có một cuộc sống hạnh phúc, khi ấy tôi là người mẹ chu đáo chăm sóc ba cậu con trai nhỏ. Rồi bỗng tai họa từ đâu ập tới, đôi mắt tôi bỗng mù lòa và thế giới của tôi bao trùm một màu tăm tối. Chỉ trong mười tám tháng, căn bệnh thoái hóa võng mạc đã cướp đi ánh sáng của đời tôi. Không có cách chữa trị. Không thể phẫu thuật. Không một tia hy vọng.

Tôi thao thức nhiều đêm, tự hỏi cuộc đời mình sẽ đi đâu về đâu nếu không còn nhìn thấy gì. Làm sao tôi có thể chăm sóc các con? Các con tôi sẽ suy sụp thế nào khi có một người mẹ mù? Tôi suy nghĩ rất nhiều nhưng không tìm được câu trả lời, mà chỉ có cảm giác lo lắng bủa vây tôi.

“Con đợi mẹ một chút nhé”, tôi nói với đứa con trai ba tuổi khi con muốn ăn ngũ cốc. Đầu tiên, tôi phải mò mẫm để tìm cho đúng hộp ngũ cốc, sau đó đổ sữa thật cẩn thận và chậm rãi để tránh làm tràn sữa ra ngoài tô và cũng là để tránh tạo thêm một mớ hỗn độn khác.

“Cha đâu rồi mẹ?”, thằng bé hỏi.

Chồng tôi phải thường xuyên làm thêm giờ để nuôi sống gia đình. Mẹ tôi cũng không giúp được gì nhiều vì cha tôi cũng vừa mất thị lực. Tôi nhận gien này từ cha, nhưng đến khi lớn tuổi thì bệnh của cha mới bộc phát. Cha đã năm mươi lăm tuổi, còn tôi chỉ vừa bước sang ba mươi.

“Mẹ chạy sang giúp con nhé?”, mẹ tôi đề nghị.

Tất nhiên là tôi cần mẹ, nhưng tôi cũng nhận thức được rằng mình không nên chất thêm gánh nặng lên vai bà. “Con ổn mà, mẹ đừng lo. Mẹ con con đang sống rất tốt”, tôi luôn đáp lại như vậy.

Tôi không hề ổn. Thực tế là tôi đang vừa phải chiến đấu với nỗi sợ hãi và lo lắng của mình, vừa cố gắng nấu nướng và dọn dẹp nhà cửa. Trí nhớ của tôi trở nên nhạy bén hơn từ khi mất thị lực, tôi còn nhớ cả số điện thoại để gọi tài xế đưa các con đi tập đá bóng.

Nhưng trong mùa đông lạnh lẽo năm đó, khi những giai điệu Giáng sinh rộn rã ngân vang khắp nơi và hầu hết các gia đình trong xóm đều đã chuẩn bị trang trí nhà cửa, tôi lại chìm sâu vào nỗi buồn. Trang trí nhà cửa, mua sắm quà tặng và nướng bánh đã trở thành những việc hết sức khó khăn đối với tôi.

Cuối cùng cũng đến buổi sáng ngày Giáng sinh, và đó là mùa Giáng sinh đầu tiên kể từ khi tôi bị mù. Các con tôi rộn ràng chạy quanh nhà. “Con muốn mở quà”, một đứa hét lên. “Con cũng vậy”, hai đứa còn lại hùa theo.

Tôi mò mẫm dưới chân giường để tìm cái áo khoác rồi đi theo tiếng cười rộn rã của bọn trẻ ra phòng khách, nơi mùi nhựa thông lan tỏa khắp không gian. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, niềm vui của các con giúp tôi quên mất rằng mình không thể nhìn thấy gì. “Được rồi, bây giờ các con nhận quà theo thứ tự rồi đợi nhau mở quà cùng một lúc nhé”, tôi hướng dẫn.

“Con trước, con trước”, đứa út vừa reo lên vừa xé lớp giấy gói. “Oa, thích quá”, thằng bé hét lên. Ước gì tôi có thể trông thấy biểu cảm của con lúc đó. Con vừa mở hộp nào? Điều gì làm con phấn khích đến vậy? Tôi cố ngăn dòng nước mắt chực trào và tự trách mình – tại sao tôi không thể tận hưởng khoảnh khắc này chỉ bằng đôi tai? Nhưng càng nghe các con thốt lên vui sướng khi mở quà, khao khát được nhìn thấy càng trào dâng trong lòng tôi.

Tôi đứng dậy và nói, “Mẹ sẽ quay lại ngay” rồi dò dẫm từng bước để quay lại phòng ngủ. Hai mắt tôi cay xè. Tôi ngồi xuống giường và nhủ thầm: Thượng đế ơi, tại sao chuyện này lại khiến con đau khổ đến thế? Xin hãy chỉ cho con cách đối diện với nỗi đau này. Con thật sự không biết phải làm sao.

Rồi tôi lặng lẽ khóc một mình, ngay lúc đó chồng tôi bước vào. Anh vòng tay ôm tôi và thủ thỉ: “Anh có thể làm gì cho em đây?”.

“Em không sao mà”, tôi khẽ đưa tay lau nước mắt.

“Cha mẹ ơi, tụi con mở thêm quà được không?”, các con tôi gọi lớn.

“Đợi em một phút”, tôi nói với chồng rồi với tay lấy hộp khăn giấy trên bàn, cố nuốt nỗi đau vào trong bằng một tiếng thở dài.

“Đây là món quà tuyệt vời nhất trên đời”, cậu con trai cả reo lên khi thấy tôi trở lại phòng khách. “Làm sao mẹ biết con thích quà này?”

Câu nói của con làm tôi sững người vì ngạc nhiên. Làm sao tôi biết con thích gì ư? Sao tôi lại không biết chứ? Tôi biết rõ sở thích và ước muốn của từng đứa con của mình, biết con thích gì và điều gì có thể làm con phấn khích. Không cần sáng mắt, tôi vẫn có thể hiểu rõ các con mình. Mặc dù không nhìn thấy đường, tôi vẫn luôn yêu thương, chăm sóc và thậm chí là dạy dỗ các con.

Tấm màn u tối che phủ xung quanh như được vén lên. Tôi không cần thị lực để tận hưởng khoảnh khắc này cùng các con hay để cảm nhận niềm vui khi nghe các con thốt lên đầy ngạc nhiên và sung sướng mỗi lần mở quà. Tôi mỉm cười trước những bình luận ngây ngô của con và trên hết, tôi đã tìm thấy niềm vui mới trong câu nói giản đơn “Con yêu mẹ”.

“Cảm ơn con”, tôi thì thầm, và tôi cũng cảm ơn Thượng đế đã giúp tôi nhìn nhận mọi việc một cách sáng tỏ và mở cửa con tim mình. Ngày hôm đó, tôi đã học được cách trân trọng sự giàu có của mình bên ba cậu con trai nhỏ. Và vì các con, cuối cùng tôi cũng trở lại làm một người mẹ hạnh phúc, một người vợ thấu hiểu và một người bạn vui vẻ.

Sau lễ Giáng sinh, tôi chủ động gọi cho cô bạn hàng xóm: “Chị muốn đến trung tâm thương mại cùng tôi không? Hôm nay có nhiều hàng giảm giá lắm”. Thế là cô ấy qua đón tôi và chúng tôi cùng lên đường. Chúng tôi nói chuyện vui vẻ trên đường đến trung tâm thương mại. Tôi bám vào cánh tay cô và chúng tôi ghé vào từng cửa hàng. Tại đó, cô ấy đã miêu tả chi tiết từng mặt hàng và lúc nào chúng tôi cũng trở về nhà với nhiều món hời. Các chuyến mua sắm đã trở thành thông lệ hằng năm của chúng tôi.

Kể từ đó, tôi bắt đầu mong đợi những điều tốt đẹp sẽ đến với mình, vì tôi nhận ra cuộc đời này thật sự đáng sống, và cuối cùng tôi cũng có thể tận hưởng mỗi ngày với niềm vui mới tìm lại được sau bao tháng ngày đánh mất.


Gửi bình luận
(0) Bình luận
1

Biến tiềm năng thành tài năng - Học cách khai phá tiềm năng để có một năm trọn vẹn

Tiềm năng không liên quan tới điểm xuất phát mà nằm ở việc bạn đi được quãng đường bao xa. Với cơ hội và động lực học tập thích đáng, bất kỳ ai cũng có thể khai phá tiềm năng của mình để đạt được những thành tựu lớn lao hơn. 
2

Con đường chính trực – Bốn giai đoạn để có một cuộc đời đầy ý nghĩa và niềm vui

Con đường chính trực là “sự chính trực” hay “sự toàn vẹn”, tức là trạng thái khi con người sống đúng với tiếng nói và cảm xúc chân thật bên trong mình.
3

Xem phim Sex Education, tôi sẽ dạy cho 2 đứa con gái mình, để chúng biết trân trọng bản thân

Câu nói này không chỉ là một lời an ủi mà còn là "tài liệu quý" để tôi giáo dục con cái.
4

Cung bậc tình yêu 1 - Ngày đùa

San có điện thoại. Chẳng sung sướng gì khi phải chạy cồng cộc qua hai mươi tư bậc thang lên tầng hai, mở cánh cửa kiếng mới vào được văn phòng nhà văn hóa huyện.
5

Quên hôm qua - Sống cho ngày mai: Học cách buông bỏ và tha thứ

Ở lần tái bản này, First News đã làm mới hình thức cuốn sách “Quên hôm qua - Sống cho ngày mai”, từ việc thiết kế bìa cho đến thay đổi khổ sách, nhằm giúp bạn đọc có cái nhìn mới mẻ và gần gũi hơn với những điều mà Tiến sĩ Tian Dayton đã chia sẻ.

Gia Định là nhớ Sài Gòn là thương 2 – ‘Kỳ quan’ Caravelle từ văn phòng kiến trúc bậc nhất Sài Gòn trước 1975

Đêm trước Giáng sinh 1959, một khối nhà “lạ”, cao sừng sững mọc lên không giống bất kỳ một kiến trúc nào xung quanh nó, đó là khách sạn Caravelle mười tầng, cao nhất Sài Gòn thời điểm đó.

Bản giao hưởng cuộc sống - Những thiên thần Giáng sinh

“Chúa đã gửi những đứa trẻ xuống trần gian để mở rộng trái tim mỗi người, giảm bớt sự ích kỷ và vun đắp thêm tình yêu thương.” - Mary Howitt

Gia Định là nhớ Sài Gòn là thương 2 - Lò kẹo một thời cưu mang “đám anh em văn nghệ sĩ mạt lộ”

Nhà thơ Bùi Chí Vinh vốn dân xóm Lách nổi tiếng trên đường Yên Đổ (nay là Lý Chính Thắng). Xóm này không ít bà con gốc Bắc, trong đó có gia đình anh Bùi Chí Vinh và trùm du đãng Sơn Đảo.

‘Lẽ sống’ - Nếu như cuộc đời có ý nghĩa thì nỗi thống khổ cũng có ý nghĩa

Viktor Frankl cho rằng chúng ta trao ý nghĩa cho cuộc đời không chỉ thông qua hành động mà còn thông qua tình yêu, và cuối cùng là thông qua đau khổ.

Nhà văn Di Li nói về tật xấu của người Việt

Cuốn sách “Tật xấu người Việt” nằm trong bộ đôi sách khảo cứu về tính cách người Việt hiện đại của nữ nhà văn Di Li.

Bản giao hưởng cuộc sống - Điều ước Giáng sinh

Một tháng trước khi qua đời, Brenda đã làm một việc khiến hai năm sau đó, người dân thành phố Des Moines, bang Iowa, Mỹ phải rơi nước mắt vì xúc động.

Thực phẩm khéo dùng nên thuốc - Những thói quen lành mạnh cần thực hiện ngay

Ăn nhiều loại thực phẩm với thành phần dinh dưỡng đa dạng không chỉ giúp kiểm soát cân nặng, giảm lượng cholesterol, điều trị các chứng nhiễm trùng mà còn đảm bảo cung cấp cho cơ thể vitamin và khoáng chất thiết yếu.

Nội lực - 5 sự thật về não bộ cho những ai khát khao chuyển mình trong năm 2024

Năm mới sắp đến, ai cũng muốn mình… mới hơn. Nhưng bạn đã biết cách tận dụng não bộ để hỗ trợ phiên bản mới và lối sống mới của bản thân chưa?

Cái nhìn mới về toàn cầu hoá

Blog GS John VU - GS John Vu - 11/03/2025 13:00
Có những vấn đề với toàn cầu hoá, một số người nói nó chưa xảy ra, số khác tin nó đang xảy ra.

Triệu phú đứng sau "đế chế" Baby Three: Cuộc đời ly kỳ hơn cả phim!

Phong cách sống - S.A. - 11/03/2025 12:00
Dù nói rằng quá trình khởi nghiệp của mình có nhiều may mắn nhưng trước khi thành công như hiện tại, triệu phú 33 tuổi đã gặp không ít thất bại.

Kỹ năng nào ít quan trọng nhất tương lai? - DeepSeek chốt hạ một câu khiến người làm trong ngành đang hot này chạnh lòng

Kỹ năng - Đông - 11/03/2025 11:00
Kỹ năng này đang dần trở nên ít quan trọng hơn giữa sự phát triển như vũ bão của công nghệ.

Nghịch lý: Người giàu chịu khổ giỏi hơn người nghèo

Suy ngẫm - Diệu Đan - 11/03/2025 10:00
Trong suy nghĩ của nhiều người, người giàu bám víu vào của cải và sống cuộc sống sung túc, trong khi người nghèo không dám nghỉ ngơi, nằm xuống. Nhưng sự thật cho chúng ta biết rằng người giàu thường có thể chịu đựng gian khổ tốt hơn người nghèo.

Xem lại Tây Du Ký, tôi nhận ra nhiều bài học quý giá về cách dạy con mà 20 - 30 năm sau vẫn đúng!

Từ sách - Phim - Đông - 11/03/2025 09:00
Làm cha là hành trình gian nan như lấy kinh. Từ Tây Du Ký, tôi học được cách yêu thương, đồng hành và dạy con trưởng thành từng ngày.

Là phụ nữ hiện đại bạn đã biết cách chăm sóc bản thân thật sự chưa?

Từ sách - Phim - YÊN VŨ - 11/03/2025 08:00
Trong xã hội hiện đại, phụ nữ luôn phải học cách cân bằng giữa công việc, gia đình và hàng trăm áp lực vô hình, đến nỗi, nhiều người quên mất rằng chính bản thân họ cũng cần được yêu thương và chăm sóc.

Chuyên nghiệp phần mềm

Blog GS John VU - GS John Vu - 10/03/2025 13:00
Một số trong các bạn hỏi tôi về từ “kĩ sư phần mềm chuyên nghiệp” mà tôi thường dùng cho nên tôi giải thích nó ở đây:

Huyền thoại thiết kế iPhone tiết lộ yêu cầu cuối của Steve Jobs trước khi qua đời

Phong cách sống - Sơn Vân - 10/03/2025 12:00
Trước khi qua đời vào năm 2011, Steve Jobs đã để lại một yêu cầu cho Jony Ive (huyền thoại thiết kế iPhone).

‘Cú tát tiên tri’ của DeepSeek: Những đứa trẻ “gà công nghiệp” sẽ bị thẳng tay loại bỏ khỏi thị trường lao động

Kỹ năng - Trang Đào - 10/03/2025 11:00
Trong thời đại AI, con em chúng ta sẽ phải đối mặt với tương lai nhiều thách thức hơn. Nếu cha mẹ không muốn con mình bị tụt hậu ngay từ vạch xuất phát, họ phải học cách thay đổi phương pháp giáo dục đã lỗi thời.

Kỳ tài đất Việt: Nữ tiến sĩ đầu tiên trong sử Việt từng giả trai đi thi

Phong cách sống - Thiên Bình - 10/03/2025 10:00
Thời phong kiến, phụ nữ không được quyền học hành, thi cử nhưng bà là ngoại lệ khi trở thành nữ trạng nguyên duy nhất trong lịch sử khoa bảng Việt Nam.

Con đường chính trực - Bạn kiệt quệ vì bạn đang phản bội chính mình

Từ sách - Phim - YÊN VŨ - 10/03/2025 09:00
Chúng ta có thể có mọi thứ: một công việc ổn định, một đời sống tình cảm phong phú, một tài khoản mạng xã hội lung linh. Nhưng có một thứ không thể vay mượn, không thể xây dựng bằng lớp vỏ bề ngoài, cũng không thể mặc cả với thế giới, đó là sự chính trực.

Chăm sóc bản thân thật sự không phải là ích kỷ – Đó là cách bạn tồn tại!

Từ sách - Phim - Quìn - 10/03/2025 08:00
có một sự thật mà ít ai nói với bạn: Chăm sóc bản thân không phải là ích kỷ – đó là quyền tự chủ của bạn.

Xem Sex Education, tôi thấy 'kẻ tàn ác' này hóa ra đáng thương nhiều hơn đáng trách

Từ sách - Phim - Thiên An - 09/03/2025 13:00
Người ta nói Alexandre Đại đế cũng là một người song tính…”

Những bí kiếp kéo dài thời lượng pin iPhone mà không ảnh hưởng đến hiệu suất

Kỹ năng - Sơn Vân - 09/03/2025 12:00
Mối quan tâm lớn với nhiều người dùng iPhone là thời lượng pin.

Vương Ngữ Yên mưu mô thế nào: Một lời nói dối đã lừa gạt mọi người, Đoàn Dự cuối cùng cũng tỉnh ngộ?

Thư giãn - Nguyệt Phạm - 09/03/2025 11:00
Theo trang tin Sohu, Vương Ngữ Yên nổi tiếng với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng lại gây tranh cãi bởi sự mưu mô của mình.
HẠT GIỐNG TÂM HỒN
2019 Bản quyền thuộc về hatgiongtamhon.com.vn. Phát triển bởi ONECMS
Thứ 4, 12/03/2025