Đêm 28-2-1996, Shafeeq Murrell chạy đến chơi bóng rổ với nhóm bạn. Bất ngờ không biết từ đâu, hai tên cướp nổ súng vào nhau và vô tình trúng vào người Shafeeq khiến cậu ngã xuống. Cả gia đình tuyệt vọng đứng chờ ở bệnh viện, họ khóc và không ngớt cầu nguyện. Chị gái của Shafeeq là một y tá, biết được tình trạng không thể cứu vãn của em trai mình, nên thu hết can đảm nói với cha mẹ việc hiến tặng nội tạng của Shafeeq.
Cùng lúc đó, tại bệnh viện Temple ở Philadelphia, ông Larry Montgomery - cha của ba đứa trẻ - đang từng giờ từng phút chờ đợi một quả tim mới. Trước đó, vào tháng 3-1995 trong khi đang chạy bộ, ông bị đột quỵ và ngất lịm trên đường. Nhờ mọi người đưa vào bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán ông bị trụy tim. Larry nằm mê man trong bệnh viện và duy trì sự sống nhờ máy trợ tim.
Cả gia đình mong chờ một quả tim được hiến tặng, nhưng hy vọng ngày càng tắt dần. Mọi người đau xót nhìn ba đứa trẻ sắp mất cha mà không giúp gì được cho chúng cả.
Ngày 2-3-1996, gia đình Larry nhận được tin tốt lành: Đã có một quả tim mới cho ông. Vào lúc 3 giờ sáng ngày hôm sau, Larry được phẫu thuật ghép tim mới.
Triệu chứng sau cuộc ghép tim làm ông bị sốc và bất tỉnh liên tục. Các bộ phận bên trong cơ thể hình như phải vận hành nhiều hơn để thích nghi với một quả tim mới đang đập mạnh mẽ, dồn dập trong lồng ngực. Việc hiến tặng nội tạng này được mọi người giấu kín, nhưng Robert - anh trai của ông - đã lặng lẽ tìm hiểu và biết được chủ nhân của quả tim mà em ông nhận được. Đến khi Larry xuất viện, Robert đặt vào tay của ông một phong bì dán kín và nói rằng sau này ông có thể cần đến nó.
Larry dần dần hồi phục, ông ngắm nhìn ba đứa con của mình và cảm ơn người đã mang lại cho ông cuộc sống một lần nữa. Qua phong thư của Robert, ông biết đến câu chuyện thương tâm của gia đình Murrell ở đường Wharton, Philadelphia. Nhịp đập vững chắc, dồn dập trong lồng ngực của ông nhắc Larry về nỗi đau của họ. Đôi lúc, ông rất muốn gặp và cám ơn gia đình Murrell, nhưng ông sợ rằng niềm hạnh phúc của mình có thể gợi cho họ về nỗi đau mất mát người thân. Vì vậy, Larry do dự không liên lạc.
Một buổi sáng mùa xuân năm 1998, một người bạn của Larry mời ông đến nhà dự tiệc. Lúc xe băng qua những con đường ở Philadelphia, một lần nữa quả tim trong lồng ngực Larry bỗng đập dồn dập. Trở về nhà, Larry nghiềm ngẫm những cảm xúc xuất hiện trong người ông khi tình cờ đi qua vùng Philadelphia. Ông quyết định nhấc điện thoại và hẹn một cuộc gặp mặt với gia đình Shafeeq.
Cuộc hội ngộ diễn ra trong văn phòng Cấy ghép nội tạng tại thung lũng Delaware. Đây cũng là nơi diễn ra cuộc phẫu thuật ghép tim của người hiến tặng - Shafeeq - cho người nhận tim - ông Larry.
Nước mắt bà Gail nhòa lệ khi nhìn thấy vợ chồng Larry và ba đứa cháu nhỏ: “Ông có một gia đình thật hạnh phúc! Con trai tôi đã làm được một việc có ý nghĩa và tôi đã hiểu được một điều: Trái tim thì luôn luôn chứa đựng tình yêu thương".
Chị gái của Shafeeq nói: “Tôi không đủ dũng khí để đến thăm mộ Shafeeq, nhưng bây giờ thì có thể rồi.”
Hai vợ chồng Larry xúc động đến độ bật khóc. Họ thật sự biết ơn gia đình Shafeeq và chia sẻ nỗi đau, nỗi mất mát mà gia đình Murrell đang gặp phải.
Sau đó, gia đình Montgomery và gia đình Murrell vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Họ thân thiết với nhau như có mối quan hệ ruột thịt. Larry đã xem gia đình Murrell là gia đình của mình. Tháng 1-1999, Gail gọi cho Larry báo tin thời gian diễn ra phiên tòa xét xử những kẻ đã sát hại Shafeeq.
Vào buổi sáng ngày hôm đó, Larry Montgomery ngồi cạnh bà Gail Murrell nhìn hai tên tội phạm được đưa đến phòng xử án. Giây phút đó làm ông căng thẳng đến mức chóng mặt. Những kẻ sát nhân này chỉ trong một giây bóp cò đã lấy đi sinh mạng Shafeeq và cứu sống cuộc đời của ông. Trái tim của ông - trái tim của Shafeeq - như loạn nhịp trong lồng ngực ông.
Khi bản tuyên án được đọc lên, cả hai gia đình không thấy vui mừng. Họ không cảm thấy mình là người chiến thắng vì họ biết nỗi đau đớn mất đi người thân là như thế nào và bây giờ thân nhân của những kẻ giết người cũng đang gánh chịu. Ông Larry cảm thấy tội lỗi vì ông là người duy nhất đón nhận sự tốt lành từ tấn bi kịch này.
Chị gái của Shafeeq dường như hiểu được tâm trạng của ông: “Ông đừng nghĩ như thế! Chúng tôi rất vui mừng vì ông có thể tiếp tục sống và che chở cho ba đứa con nhỏ của ông.”
Bà Gail nói tiếp: “Ông biết không, chúng tôi đã tặng hết nội tạng của Shafeeq, nhưng không có ai liên lạc lại với chúng tôi. Nhưng không sao cả, bởi vì người mà chúng tôi mong đợi sẽ được gặp gỡ chính là ông - người đang nuôi dưỡng trái tim bất tử của Shafeeq.”
Nhìn vào ánh mắt của bà, ông Larry hiểu được niềm vui an ủi trong tâm hồn của các thành viên gia đình Shafeeq. Ông đã trở thành "một di sản sống của tình yêu" mà gia đình họ mong đợi, và bất cứ nơi nào ông Larry đến thì ở đó Shafeeq cũng hiện diện.