Năm ngoái, tôi dạy môn nhà doanh nghiệp ở Trung Quốc. Nhiệm vụ phân công cuối cùng là dự án giải quyết vấn đề nơi cả lớp phải làm việc cùng nhau để giải quyết một vấn đề của công ti trực tuyến. Tuy nhiên vào phút chót, tôi đổi ý. Có vấn đề khác mà tôi đã nghĩ tới trong vài tháng, và tôi muốn thách thức sinh viên giải quyết:
Vấn đề là: “Ngày nay số người tốt nghiệp đại học ở Trung Quốc đang tăng lên nhưng đồng thời, hàng nghìn việc làm không được lấp vào vì cầu và cung không cân bằng. Tại sao các công ti muốn thuê người không thể phụ thuộc vào đại học để cung cấp cho họ công nhân có chất lượng? Dễ dàng nói rằng các công ti và đại học phải làm việc cùng nhau nhưng trong thực tế, các công ti quá bận rộn không làm việc được với đại học. Cho dù họ làm việc với đại học, điều đó không có nghĩa là những người hàn lâm sẽ lắng nghe họ. Đại học cũng có cớ hay rằng họ KHÔNG biết công ti cần gì cho nên họ không thể cung cấp đào tạo được. Làm sao chúng ta giải quyết vấn đề này?”
Tôi không nghĩ sinh viên sẽ có khả năng giải quyết nó với giả thiết rằng họ chỉ có hai tuần còn lại trong môn học. Tôi cho họ một chọn lựa giải quyết vấn đề này hoặc quay lại vấn đề trực tuyến mà tôi đã cho họ. Họ ngạc nhiên bởi việc lựa chọn vấn đề này và đi tới với một giải pháp:
Giải pháp được đề nghị: “Đại học nên dùng công nghệ trinh sát doanh nghiệp để thu thập yêu cầu từ công nghiệp để bổ sung và cập nhật chương trình đào tạo của họ để cho người tốt nghiệp có thể kiếm được việc làm dựa trên nhu cầu của công nghiệp. Đồng thời, đại học nên dùng thông tin được thu thập để loại bỏ các chương trình đào tạo sinh viên với kĩ năng mà công nghiệp không cần.”
Giải pháp công nghệ: “Phát triển ứng dụng trinh sát doanh nghiệp đi tìm bản liệt kê các việc làm của công ti trên website của họ để sánh việc đào tạo của đại học với nhu cầu của công ti.” Trong đúng hai tuần, sinh viên đã có khả năng xây dựng ra một ứng dụng nhỏ truy nhập vào website liệt kê việc làm của năm mươi công ti, thu thập mọi thông tin về nhu cầu của họ, phân tích chúng, và tạo ra báo cáo về nhu cầu kĩ năng. Với báo cáo này, đại học có thể kiểm điểm và cập nhật chương trình đào tạo của họ để đáp ứng cho nhu cầu công nghiệp, và giúp người tốt nghiệp kiếm việc làm tốt.
Đó là một ý tưởng đơn giản nhưng tôi tự hỏi bao nhiêu người đã nghĩ về giải pháp này? Trong nhiều năm, những người hàn lâm luôn nói rằng họ không biết công nghiệp cần gì nhưng với công nghệ thông tin không khó thu được yêu cầu của công nghiệp. Tất nhiên phần mềm của sinh viên là đơn giản, không đủ mạnh để được thương mại hoá. Nhưng nếu họ có nhiều thời gian hơn để cải tiến nó, họ có thể bắt đầu công ti riêng của họ bán sản phẩm phần mềm này cho các đại học. Đó là điều tôi đã nghĩ.
Tôi giải thích giải pháp này cho ông hiệu trưởng đại học và ca ngợi các sinh viên vì làm công việc phát kiến như vậy. Sau khi nghe tôi, ông ấy cười: “Thầy nghĩ tôi quan tâm tới nhu cầu công nghiệp sao? Mục đích của chúng tôi là giáo dục sinh viên, không phải là cung cấp công nhân cho công nghiệp. Đây KHÔNG phải là trường hướng nghiệp; chúng tôi cung cấp cho sinh viên tri thức chung để cho họ có cách nhìn rộng hơn về mọi thứ. Chúng tôi biết cái gì là tốt nhất cho sinh viên mà có thể hay không thể gióng thẳng với nhu cầu của công nghiệp.
Khi nhu cầu về kiểu giáo dục này là cao, các đại học không có vấn đề về lấp đầy các lớp của họ cho nên tại sao họ phải thay đổi điều họ đã từng làm một cách thành công trong nhiều năm rồi? Đại học của chúng tôi đang làm tốt với chương trình đào tạo hiện thời và không có nhu cầu thay đổi. Các giáo sư của chúng tôi đều nổi tiếng trong lĩnh vực của họ và họ không cần học cái gì mới? Chúng tôi bằng lòng với điều chúng tôi có cho nên chẳng có vội gì mà làm bất kì cái gì.”
Trong công nghiệp, nếu bạn không thay đổi nhanh bạn sẽ bị loại bỏ. Đó là lí do tại sao khi nền kinh tế thay đổi, nhiều công ti nộp đơn xin phá sản. Tuy nhiên trong hàn lâm, không ai mất việc làm chừng nào còn sinh viên. Ngày nay phần lớn các đại học đều đầy sinh viên và khó mà thay đổi cách nhìn của những người đang sống trong “thế giới hàn lâm được che chắn.” Do đó, từ nguyên lí nhà doanh nghiệp, đại học KHÔNG phải là khách hàng có thể đứng vững vì nó KHÔNG cần thông tin này.
Tôi bảo các sinh viên rằng khách hàng của họ KHÔNG phải là đại học mà là sinh viên và phụ huynh những người cần thông tin này để lập kế hoạch cho tương lai của họ. Bằng việc có tất cả dữ liệu thị trường việc làm được cập nhật trong một website mà sinh viên và phụ huynh có thể truy nhập, họ phải có khả năng ra quyết định có thông tin về lĩnh vực học tập nào và đại học này có những đào tạo đó. Nói cách khác, các đại học có đào tạo không gióng thẳng với thị trường việc làm sẽ phải trả lời cho khách hàng của họ: sinh viên và phụ huynh của họ. Để duy trì kinh doanh, họ sẽ phải chắc rằng người tốt nghiệp của họ sẽ có khả năng kiếm được việc làm tốt cho đầu tư giáo dục của họ. Trong nền kinh tế được dẫn lái bởi thị trường, trường có số người tốt nghiệp bị thất nghiệp cao sẽ phải hoặc cập nhật chương trình đào tạo của họ hoặc đóng cửa.
Trước khi rời khỏi Trung Quốc, tôi đi ăn tối với các thầy trong khoa và chủ đề nói chuyện về xếp hạng đại học đẳng cấp thế giới được thảo luận. Tôi giải thích rằng hệ thống xếp hạng của U.S. News and World Reports bao gồm nhiều phân loại, bên cạnh chương trình đào tạo và nghiên cứu xuất sắc cũng như danh tiếng khác, có một yếu tố then chốt được xếp hạng rất cao: Số phần trăm người tốt nghiệp có việc làm trong lĩnh vực học tập của họ. Phần lớn các đại học hàng đầu ở Mĩ đều theo dõi việc có việc làm của người tốt nghiệp của họ cũng như lương của họ và dùng điều đó cải tiến hàn lâm của học. Yếu tố này phân biệt các đại học hàng đầu với các đại học trung bình. Nó giải thích tại sao các đại học hàng đầu có số người xin vào cao khi các đại học trung bình có khó khăn tuyển sinh. Các đại học hàng đầu thường cập nhật hay cải tiến việc đào tạo của họ sau vài năm để chắc rằng họ dựa trên thông tin thị trường nơi có nhu cầu cao về người tốt nghiệp của họ.
Last year, I taught an entrepreneur course in China. The last assignment was a problem solving project where the whole class must work together to solve a problem of an online company. However at the last minute, I changed my mind. There was another problem that I have thought about for a few months, and I wanted to challenge the students to solve:
The problem: “Today the number of unemployed college graduates in China is increasing but at the same time, thousands of jobs are not filled because the demand and the supply are not balanced. Why do companies that want to hire cannot depend on universities to provide them with qualified workers? It is easy to say that companies and universities should work together but in reality, companies are too busy to work with universities. Even if they work with universities, it does not means academic people would listen to them. Universities also have good excuse that they do NOT know what companies need so they cannot provide the trainings. How do we solve this problem?”
I did not think students would be able to solve it given that they only have two weeks left in the course. I gave them a choice of solving this problem or went back to the on line problem that I have already given to them. They surprised me by selected this problem and came up with a solution:
The proposed solution: “University should use Business Intelligence technology to collect requirements from the industry to add and update their training programs so their graduates can get jobs based on industry’s needs. At the same time, university should use the information collected to eliminate programs that train students with skills that the industry does not want.”
The technology solution: “Develop a Business Intelligent application that search companies’ job listing on their websites to match university trainings with companies needs.” In just two weeks, the students was able to build a small search application that accessed fifty companies’ job listing websites, collected all information about their needs, analyzed them, and created a report on the skills need. With this report, university can review and update their training program to meet the industry’s needs, and help graduates to get good jobs.
It was a simple idea but I wondered how many people have thought about this solution? For many years, academic people kept saying that they did not know what the industry needs but with information technology it is not too difficult to obtain industry’s requirements. Of course the students’ software was simple, not robust enough to be commercialized. But if they had more time to improve it, they could start their own company selling this software product to universities. That was what I thought.
I explained this solution to the university provost and praised the students for doing such an innovating work. After listened to me, he laughed: “Do you think I care about the industry needs? Our goal is to educate students, not provide workers for the industry. This is NOT a vocational school; we are providing students with general knowledge so they have a broader view of everything. We know what is best for students which may or may not in alignment with the industry’s needs. As the demand for this type of education is high, universities do not have problem of filling all their classes so why should they change what they have been doing successfully for many years? Our university is doing well with current training programs and there is no need to change. Our professors are well known in their fields and they do not need to learn anything new? We are content with what we have so there is no hurry to do anything.”
In the industry, if you do not change fast you will be eliminated. That is why when the economy changes, many companies filed for bankruptcy. However in academics, no one lose their jobs as long as there are students. Today most universities are full of students and it is difficult to change the view of people who live in “sheltered academic world”. Therefore, from the entrepreneurship principle, university is NOT a viable customer because it does NOT need this information.
I told the students that their customer is NOT the university but students and parents who need this information to plan for their futures. By having all updated industry’s job market data in a website that students and parents can access, they should be able to make informed decision on what fields to study and which universities have those trainings. In other word, universities whose trainings are not in alignment with the job market will have to answer to their customers: The students and their parents. To stay in business, they will have to make sure that their graduates will be able to get good job for their education investment. In this market driven economy, schools that have bad record of high number of unemployed graduates will have to either update their training programs or shut down.
Before I left China, I had dinner with the faculty and the topic about the ranking of world class university was discussed. I explained that the ranking system of the U.S. News and World Reports consists of several categories, besides the excellent training programs and research as well as other reputations, there is one key factor that ranked very high: The percentage of graduates having jobs in their field of study. Most top universities in the U.S. do track employment of their graduates as well as their salaries and used them for their academic improvement. This factor distinguishes top universities from average universities. It explains why top universities have high number of applicants when average universities have difficulty to recruit students. Top universities often update or improve their trainings every few years to make sure that they are based on market information where there is high demand for their graduates.