Trong showbiz Việt, hiếm có ai như Hùng Thuận. Khi nhắc về những người phụ nữ đã đi qua cuộc đời mình, dẫu duyên dài hay ngắn thì anh cũng luôn dành cho họ và chặng đường ấy sự trân trọng ít thấy.
Mối tình đầu gần 5 năm...
Mối tình đầu của anh là khi nào?
- Hồi lớp 12, tôi quen một bạn gái học trường Bùi Thị Xuân. Mối tình thời học sinh sinh viên nên rất lãng mạn và trong sáng. Chúng tôi quen chừng 4, 5 năm thì chia tay. Khi đó, tôi mới ra trường và đang hát cho nhóm MPK.
Tại sao hai người lại chia tay?
- Thật sự lúc đó tôi còn quá trẻ, mới 23 tuổi nên suy nghĩ không tới. Con gái bằng tuổi thường suy nghĩ già hơn so với con trai. Tôi lại đi hát quá nhiều, suốt ngày tập luyện ở trên công ty, một tuần về nhà có một lần nên không vun đắp được tình cảm.
Thứ ba, càng lớn quan điểm của hai người càng khác nhau. Cô ấy lúc đó muốn lấy chồng, muốn có một chỗ dựa tinh thần và kinh tế vững chắc. Bản thân tôi lúc đó mới đang khởi nghiệp, đi hát không được bao nhiêu tiền, còn lãnh lương tháng nữa.
Khi ta càng lớn thì suy nghĩ càng khác thời học sinh sinh viên. Cô ấy cần một cái gì đó to lớn hơn mà tôi thì không đáp ứng được. Cả hai bất đồng quan điểm, không tìm được tiếng nói chung nên chia tay.
Vậy ai là người nói trước?
- Tôi nói trước hay cô ấy nói trước thì cũng vậy thôi, quan trọng là mối quan hệ ấy có giữ được hay không, có giải quyết được vấn để của cả hai đưa ra hay không.
Hơn nữa, khi một người đã có quyết định, đã có sự lựa chọn rồi thì cho dù ai có nói gì đi nữa, cũng vậy thôi, không thay đổi được. Sau khi chia tay, chúng tôi vẫn giữ được mối quan hệ bạn bè, thường xuyên hỏi thăm nhau.
Mất bao nhiêu thời gian để anh quên đi cuộc tình đấy?
- Ít nhất cũng phải 2, 3 năm sau tôi mới quen người mới. Thường, mối tình đầu ít ai đi tới được hôn nhân. Tuổi trẻ bồng bột, đôi khi yêu mà chẳng biết vì sao mình yêu. Nhiều khi chỉ vì thích cô bé đó mặc áo dài đẹp, tóc đẹp, cười đẹp, viết chữ đẹp hay mắt đẹp... Nó xuất phát từ những ý thích đơn giản lãng mạn vậy thôi.
Cho đến khi cả hai đi làm, ra ngoài xã hội, gặp môi trường mới, nhận ra mình thích hợp với người này, mình cần điều này cho cuộc sống tương lai.
Như anh nói, tình yêu thời sinh viên thường lãng mạn và bắt nguồn từ những ý thích giản đơn. Vậy anh yêu cô ấy vì cái gì?
- Cô ấy tấn công tôi. Con trai dễ đổ lắm, bạn nữ cưa là đổ ngay. Đi chơi thì thấy hai đứa hợp nhau mà nhiều khi chả biết thế nào là hợp nhưng thấy vui thì nghĩ là hợp.
"Tôi mừng là khi có người khác, cô ấy nói thẳng với mình"
Khi chia tay, anh có trách móc, giận hờn cô ấy không?
- Chúng tôi cứ lằng nhằng qua lại khá lâu cho tới khi đưa ra quyết định. Trách thì chắc chắn là có và cô ấy cũng biết nhưng cuối cùng thì mình phải nhìn ra vấn đề.
Tất nhiên, thời điểm đó tôi không nhận ra được vì suy nghĩ mình còn non nớt. Tôi cứ trách "tại sao em lại như vậy" còn cô ấy thì cố giải thích cho tôi hiểu. Chúng tôi tôn trọng nhau nên nói rõ ràng hết.
Phải mất một năm sau chia tay, tôi mới nhìn nhận ra được rằng, mình không thể cho cô ấy điều cô ấy cần. Những gì tôi cho cô ấy chỉ là những buổi đi chơi, xem phim, những món quà thời con nít chứ không phải mục đích rõ ràng và một tương lai ổn định.
Cô ấy cần gia đình, cần một chỗ dựa vững chắc về kinh tế mà mình không đáp ứng được. Công việc của tôi thì kiếm tiền rất ít. Tới lúc đó, tôi cảm thấy cô ấy quyết định đúng, cho cả cô ấy và gia đình. Đó là quyết định thông minh.
Dĩ nhiên lúc đầu thì mình trách nhưng sau thì không. Chúng tôi chia tay nhau nhẹ nhàng vì cả hai đều biết lá bài ngửa của đối phương rồi, không thể làm gì hơn được nữa.
Tôi mừng là khi có người khác, cô ấy nói thẳng với mình. Bởi vậy, cả hai đối diện và giải quyết một cách sòng phẳng, không vướng mắc bất cứ điều gì.
Nhưng anh có níu kéo không?
- Có, vì tôi yêu mà. Đó lại là tình yêu đầu đời nữa. Nhưng sau 1, 2 lần níu kéo, cảm thấy không có hy vọng thì tôi buộc phải nhìn vào sự thật. Tôi cũng không đau khổ quá nhiều. Có nhớ, có thương, có hờn giận, có điện thoại, có níu kéo nhưng sau này gặp nhau, chúng tôi xác định là bạn
"Không thể trân trọng nhau như lúc đầu thì nên dừng lại"
Mất bao lâu sau để anh quen người khác?
- Khoảng 3 năm. Cô ấy chính là vợ tôi. Tôi và vợ quen nhau chừng 3, 4 năm thì làm đám cưới. Họ cũng đã gặp nhau còn chuyện quá khứ, tôi chỉ kể lướt qua. Nhưng con gái rất hay hỏi về quá khứ. Bản thân tôi thì không. Lúc yêu vợ, tôi không hỏi về quá khứ của cô ấy. Cô ấy tự kể và thực lòng tôi cũng không có nhu cầu muốn nghe những chuyện đó.
Anh quan niệm thế nào về tình yêu?
- Với tôi, quá khứ là chuyện đã qua, mình có hỏi, có biết cũng chẳng giúp được gì chuyện quá khứ. Tôi chỉ cần biết hiện tại thế nào và quan trọng là hai người hiểu nhau, yêu nhau, biết điều cả hai muốn là gì. Mang tới hạnh phúc cho nhau trong hiện tại mới là điều tốt nhất.
Quan niệm này của anh, hẳn sẽ tạo cho người phụ nữ anh yêu niềm tin tuyệt đối vào tình cảm. Vậy lý do nào khiến anh và vợ chia tay?
- Nhiều thứ lắm. Tôi nhận mình là người thất bại trong cuộc sống hôn nhân, mà nguyên nhân là vì cơm áo gạo tiền. Công việc của tôi không được tốt đẹp, tôi không lo được cho cuộc sống của gia đình mình thì hôn nhân gãy đổ là điều phải xảy ra, mình là trụ cột gia đình mà mình không bảo toàn được nó.
Thay vì dồn hết gắng nặng kinh tế lên vai anh, sao cô ấy không san sẻ?
- Quan điểm hai đứa càng ngày càng đi lệch. Giống như duyên hết rồi thì níu kéo cũng vậy thôi. Không thể nào trân trọng nhau như lúc đầu thì tình cảm phải dừng lại là điều dễ hiểu.
Cuộc đời, ai cũng có một quãng đường duyên với nhau. Khi cả hai ngột ngạt quá sẽ như cái lò xo càng bóp thì khi buông tay càng bật lên cao. Ở tình huống đó, tôi quyết định dừng lại.
Anh nói đơn giản nhưng tôi lại nghĩ mọi thứ không dễ dàng như thế?
- Đúng, khó lắm. Và phải sau gần 2 năm sau khi ly dị rồi, tôi mới quen bạn gái hiện tại.
Từng trầm cảm nặng vì hôn nhân tan vỡ
Tôi hỏi thật, quãng thời gian hôn nhân tan vỡ, anh có trầm cảm không?
- Có, tôi bị trầm cảm nặng. Thời gian đó, tôi để dành tiền làm kinh doanh nhưng bị thất bại. Phần vì kiến thức kinh doanh không có, phần vì tính phóng khoáng của nghệ sĩ nên mình không chi ly từng chút một, bởi vậy mà thua lỗ.
Chuyện tình cảm buồn không nói nhưng khi làm kinh doanh, bởi mình muốn thay đổi điều kiện kinh tế vì phim ảnh giờ không được nhiều, mình chấp nhận tên tuổi không còn hot, không còn được ai quan tâm nữa nên kiếm nghề khác, kiếm tiền lo cho gia đình, cuộc sống của mình.
Khi thất bại thì mình trầm cảm. Thực sự lúc đó có rất nhiều thứ làm tôi chán. Có khoảng thời gian, tôi cứ nghĩ: tại sao mình không làm được cái gì hết, sao mình vô dụng thế.
Nhưng khi cánh cửa này đóng thì cánh cửa khác mở ra. Mỗi lần có chuyện buồn kinh khủng, tôi giải thoát bằng những công việc khác. Cũng có lúc, tôi ngồi quán cà phê chơi game cho khuây khoả.
Ngày xưa, buồn tôi hay gặp bạn bè đi nhậu, nói chuyện tâm sự. Nhưng càng lớn, tôi càng không muốn chia sẻ nữa. Tôi muốn giữ riêng cho mình và may mắn là nỗi buồn cũng qua mau.
Tôi cảm thấy kể ra cũng không giải quyết được gì, thôi thì tự mình giải quyết chuyện mình. Bạn bè xung quanh tôi cũng có những vấn đề, cũng có nỗi buồn của họ. Mình đang cầm cục tạ, kêu họ đến cầm chung làm chi. Tôi không thích.
Anh em lâu lâu mới gặp nhau một lần, thôi thì nói chuyện vui đi, còn chuyện buồn tự mình giải quyết sẽ tốt hơn.
Thế còn người bạn gái hiện tại của anh thì sao?
- Tôi và cô ấy đang yêu nhau nhưng chưa làm đám cưới. Dĩ nhiên khi đến với tôi, cô ấy cũng biết tôi đã từng có vợ và một đứa con nhưng cô ấy không quan trọng chuyện đó. Khi mình có chút tuổi thì quan niệm về tình yêu cũng không còn như thời trẻ nữa. Tôi không đòi hỏi gì nhiều chỉ mong hai người hiểu nhau.
Khi hai người hiểu nhau, tôn trọng nhau thì điều đó sẽ mang lại tình yêu sâu sắc và kết quả tốt đẹp. Tình cảm không phải chỉ là gặp nhau ôm hôn, ăn uống, đi coi phim rồi về. Để có thể yêu nhau lâu dài thì hai người phải tôn trọng nhau.
Tôn trọng công việc, hoàn cảnh của đối phương. Thậm chí tôn trọng cả những khuyết điểm ưu điểm của đối phương. Hiểu nhau cần gì, muốn gì.
Chúng tôi thỉnh thoảng cũng cãi nhau nhưng đôi khi cãi nhau lại giúp hai người hiểu nhau hơn. Mình là đàn ông nên làm hoà trước cũng không sao, vì phụ nữ họ có chút gì đó bướng bỉnh. Tôi không ngại kiểu "em sai rồi, anh xin lỗi em đi".
Cảm ơn anh đã chia sẻ và chúc anh mãi hạnh phúc!
Cao Thanh Hương/ Tri Thức Trẻ