Cuộc sống này, thực sự rất mong manh và ngắn ngủi, thật khó để biết được rằng: ngày mai và đại nạn, thứ nào sẽ đến trước.
Một lần dịch bệnh giúp chúng ta hiểu ra rằng…
Chiếc giường đắt nhất thế gian là giường bệnh, thần dược quý giá nhất thế gian chính là sức khỏe.
Chúng ta làm việc bạt mạng cả một đời chỉ để kiếm tiền, không phải vì để khám bệnh thuốc thang, mà để sau này có thể tận hưởng lạc thú, sống cuộc sống thảnh thơi an nhàn. Dùng cả thanh xuân làm việc cật lực để kiếm tiền, khi về già lại đem tiền bạc đổi lấy sức khỏe, đó là cách sống ngu xuẩn nhất!
Trên thế giới này có thể có người lái xe thay bạn, có thể có người kiếm tiền thay bạn, nhưng không có ai tình nguyện mắc bệnh thay bạn đâu. Đồ mất rồi đều có thể tìm thấy lại nhưng có một thứ mất đi là vĩnh viễn không còn tìm thấy, đó chính là sức khỏe.
Không coi trọng sức khỏe, dùng sức khỏe như dùng một con trâu để đi cày, rồi đến một ngày sẽ phải ngỡ ngàng vì không biết phải tìm sức khỏe ở đâu. Nên nhớ, một khi mất đi sức khỏe là mất tất cả. Người có sức khỏe thì có cả trăm ngàn ước mơ, người không có sức khỏe thì chỉ có một ước mơ duy nhất là sức khỏe. Có sức khỏe là có tất cả, sức khỏe quý hơn vàng. Thời hạn của cuộc đời tùy thuộc sức khỏe, còn sức khỏe thì do cách sống quyết định.
Ăn ngon, ngủ ngon, sống một cuộc đời lành mạnh, tâm thái lạc quan vui vẻ, ấy mới thực là bí quyết trường thọ hơn bất cứ thần dược nào.
Một lần dịch bệnh giúp chúng ta hiểu ra rằng…
Nhà luôn là quan trọng nhất!
Chúng ta cứ loay hoay đi tìm hạnh phúc. Nhưng, thực ra hạnh phúc rất đỗi giản đơn: tan làm ra khỏi công ty, bạn biết rằng mình nên đi về đâu; khi màn đêm buông xuống, bạn biết rằng luôn có một ngọn đèn thắp sáng đợi bạn; xoa chiếc bụng trống rỗng, bạn biết rằng có một bàn ăn nóng hổi đang đợi mình ở nhà...
Nhà, chính là nơi bình dị và thiêng liêng như thế.
Khi bạn mải miết kiếm tìm, kiệt sức vì danh vọng, thì một mâm cơm ấm, một vòng tay êm, một góc sân nhỏ, "nhà" chính là hạnh phúc.
Khi bạn đau đớn, vấp ngã, "nhà" sẽ nhẹ nhàng xoa dịu vết thương của bạn.
Khi bạn cô đơn, bất lực, "nhà" sẽ dùng yêu thương sưởi ấm trái tim đơn độc của bạn.
Khi bạn đón nhận thành công, "nhà" sẽ cùng nhau chia sẻ thành quả lao động mà bạn đã phải dùng những vất vả khó khăn, những mồ hôi nước mắt để đổi lấy.
Nhà là nơi bắt đầu cũng là nơi kết thúc cuộc đời của mỗi người chúng ta, là bến đỗ bình yên cho tâm hồn và sức khỏe của chúng ta. Thế nên, hãy trân trọng!
Một lần dịch bệnh giúp chúng ta hiểu ra rằng…
Tinh thần cống hiến vô tư là thứ thật sự tồn tại.
Đứng trước hiểm cảnh, mầm bệnh lan tràn, đại nạn ập đến, có bao nhiêu người đã lội ngược dòng đi lên?
Biết bao nhiêu người đã mặc kệ cái chết, bình thản ung dung tiến về phía trước, hòa mình vào tuyến đầu trong cơn dịch bệnh.
Biết bao "thiên sứ" đã quên mình xả thân vì người khác, không ngần ngại gian nan khó nhọc, chỉ mong có thể mang lại sự sống, sức khỏe, và bình an cho mọi người.
Một lần dịch bệnh giúp chúng ra hiểu ra rằng…
Nhân sinh vô thường, đời người vốn không có thứ gọi là "ngày tháng dài lâu".
Cuộc sống thật mong manh và ngắn ngủi, thật khó để biết được rằng: ngày mai và đại nạn, thứ nào sẽ đến trước.
Vậy nên, hãy cứ sống tốt trong khoảnh khắc này, trân quý những người bên cạnh ta. Những gì nên làm, thì hãy tận sức đi làm, đừng để lại tiếc nuối khiến chúng ta ân hận cả đời.
Một đời này của người ta, chỉ khi trải qua một lần sinh tử mới hiểu được mạng sống đáng quý biết nhường nào. Chỉ khi kinh qua một lần bệnh nặng, mới hiểu rằng sức khỏe là điều đáng quý biết bao.
Mong sao mỗi chúng ta đều có thể hiểu được giá trị của sự sống và trân quý sinh mệnh của chính mình. Trong phần đời còn lại, hãy sống một cuộc đời vị tha, thiện lành, khỏe mạnh và bình an…
Theo Trí Thức Trẻ