“Con trai yêu quý. Cha nói những lời này lúc con đang say ngủ, đôi tay nhỏ nhắn kề dưới má, trán lấm tấm mồ hôi đêm hè oi bức đến nỗi những lọn tóc cháy nắng bám chặt vào vầng trán. Cha vừa mới lẻn vào phòng con đấy. Vì chỉ vài phút trước thôi, khi cha ngồi đọc sách trong phòng, một nỗi hối hận chợt choán ngập lòng cha khiến cha gần như nghẹt thở. Cha cảm thấy mình thật có lỗi với con, nên cha đã lẻn đến bên giường con để nói lời xin lỗi.
Con biết lúc này cha đang nghĩ gì không, con trai yêu dấu của cha: Cha giận mình vì đã cáu gắt với con. Cha đã quát mắng con lúc con lau mặt qua quýt để vội thay quần áo đi học. Cha quát mắng con vì tội không lau sạch giày. Cha cũng to tiếng quát mắng khi con liệng đồ đạc lung tung ra sàn nhà. Lúc nào cha cũng chỉ nhìn thấy lỗi của con. Như lúc ăn sáng, nào là con làm đổ thức ăn ra bàn, nào là con ăn uống bầy hầy, toàn nuốt trộng chứ không chịu nhai, rồi lại còn tì cùi chỏ lên bàn, quét quá nhiều bơ lên bánh mì. Khi cha đi làm, dù đang chơi, con vẫn quay lại nhìn cha và chào tạm biệt, vậy mà cha chỉ biết cau mày, sẵng giọng trả lời cộc lốc không chút thiện cảm: “Đứng thẳng người lên!”.
Rồi lúc trời chiều khi cha đi làm về, mọi sự trách mắng ấy lại tiếp tục. Ngay từ bên kia đường cha đã ngứa mắt với con rồi. Con đang lom khom quỳ gối chơi bắn bi với bạn, cha thấy vớ con lủng, thế là cha đã làm con xấu mặt với bạn bè bằng cách dắt tai con về nhà. Rồi cha còn trách mắng con vì không biết quý trọng đồ đạc, nào là vớ rất đắt, nào là nếu con mà bỏ tiền ra mua thì chắc con sẽ biết giữ gìn hơn. Ôi, con ơi, có ai làm cha mà lại thế không!
Và sau đó con có nhớ không? Lúc cha đang đọc báo trong phòng, con bước vào, vẻ do dự, sợ sệt hằn rõ trên cặp mắt đầy lo âu. Con đứng tần ngần ngay cửa, cha liếc xéo con, hậm hực vì bị xen ngang, tay vẫn không buông tờ báo và gắt hỏi con: “Gì nữa đây?” Con không trả lời mà chỉ lao nhanh đến vòng tay ôm cổ và hôn cha. Đôi tay nhỏ bé của con siết chặt lấy cha bằng một tình yêu mà Thượng đế đã gieo mầm nảy nở trong tim con, một tình yêu không bao giờ héo úa bất chấp mọi sự thờ ơ, lạnh nhạt của cha. Rồi con bước ra, tiếng chân con bước lên cầu thang vẫn văng vẳng bên tai cha.
Con biết không, ngay khi ấy, tờ báo chợt vuột khỏi tay cha và một nỗi niềm rất khó chịu đã xâm chiếm hồn cha. Cha chợt nhận ra mình đã có một thói quen tai hại đến như thế nào! Cha đã quá quen với việc nhìn thấy lỗi của con để rồi trách mắng trong khi lẽ ra cha cần vỗ về, khen ngợi vì con trai bé bỏng của cha xứng đáng được như thế. Không phải là cha không yêu thương con. Chỉ là cha đòi hỏi ở con quá nhiều điều không đúng với lứa tuổi của con. Cha phán xét con bằng chuẩn mực của một người trưởng thành, trong khi con chỉ là một đứa trẻ.
Con yêu ơi, trong tính cách của con có vô vàn điều tốt đẹp và chân thật. Trái tim bé nhỏ của con lớn như mặt trời lúc hoàng hôn đang ngả xuống bên đồi. Tất thảy những điều ấy đã hiện ra khi con chạy ùa đến ôm hôn cha chúc ngủ ngon. Dù đêm nay có dài, có tối đến đâu đi nữa, thì con ơi, trong bóng đêm ấy cha vẫn sẽ đến nép bên giường con để sám hối.
Đây là giờ phút cha chuộc tội với con. Dù cha biết nếu nói những lời này lúc con thức chắc con cũng không hiểu đâu. Nhưng sáng mai và từ mai trở đi, cha sẽ là một người cha đúng nghĩa. Cha sẽ là người bạn của con, sẽ cùng vui khi con vui và buồn khi con buồn. Nếu cha có lỡ thốt ra những lời nóng giận, cha sẽ cắn chặt môi và sẽ luôn tự nhủ lòng như một lời nguyện ước rằng con là con của cha, là đứa con bé bỏng của cha!
Thật vô lý khi cha cứ mãi xem con là một người trưởng thành. Nhưng khi nhìn con ngay lúc này đây, con yêu của cha đang nằm co ro, mỏi mệt trên gường, cha mới chợt nhận ra con vẫn chỉ là một đứa trẻ bé bỏng ngày hôm qua vẫn còn được mẹ ẵm bồng trên vai. Thế mà cha lại đòi hỏi ở con quá nhiều, quá nhiều!”
NHỮNG QUYỂN SÁCH HAY VỀ CHA | ||
2017 Views