"Cảm ơn anh Hai đã hy sinh cả tuổi thanh xuân cho em" - dòng trạng thái trên trang cá nhân của Đỗ Thị Thảo (23 tuổi) khiến người dùng mạng xã hội nghẹn ngào. Trong buổi lễ tốt nghiệp ngày 18/3 vừa qua, Thảo cởi mũ và bộ quần áo cử nhân trên người rồi khoác lên người anh trai. Trong lòng cô gái trẻ tràn ngập sự trân trọng, biết ơn người đã hy sinh thầm lặng suốt hàng chục năm qua, thay cha mẹ nuôi dạy cô ăn học đến nơi đến chốn.
Gia đình Thảo có 6 người gồm bố mẹ, anh trai, hai chị song sinh và cô. Cách đây 20 năm, mẹ Thảo mất trong vụ tai nạn đắm thuyền ở Thanh Hoá. Một chị gái sau đó cũng mất, chỉ còn Thảo, chị Ba và anh Đỗ Văn Ban 16 tuổi - là anh trai cả lớn nhất nhà.
Kinh tế khó khăn, anh Ban quyết định bỏ học, vào Sài Gòn kiếm tiền gửi về phụ bố nuôi các em. Anh làm đủ thứ nghề, từ thợ hồ, bảo vệ, công nhân..., lòng hi vọng, lần đi này sẽ thay đổi hoàn cảnh, thay đổi tương lai, giúp bố và các em có cuộc sống tốt hơn.
Nhưng đột ngột 5 năm sau, bố anh Ban ngã bệnh, bỏ lại anh với đứa em côi cút. Những ngày tháng đó, chàng thanh niên 20 tuổi như rơi vào ngõ cụt. Đã nhiều lần anh muốn kết thúc cuộc sống, nhưng nghe thấy tiếng em gái văng vẳng bên tai, anh lại tự lên dây cót tinh thần, quyết vực dậy làm chỗ dựa cho các em.
Anh Ban vào Sài Gòn mưu sinh từ năm 16 tuổi, kiếm tiền lo cho em gái ăn học
Xa quê, chàng thanh niên trẻ vừa đi làm, vừa gọi điện dặn dò các em ở nhà bảo nhau sống tốt, yên tâm học hành, mọi chi phí anh sẽ cố gắng lo. Những đồng tiền cho Thảo ăn học năm cấp II, cấp III khi ấy đều được dành dụm từ mồ hôi, nước mắt, những ngày nhịn ăn, nhịn mặc của anh Ban.
Lên lớp 12, họ hàng khuyên Thảo nên đi làm kiếm tiền phụ anh để giảm bớt khoản kinh phí học đại học. Nhưng Ban vẫn muốn em gái được học đến nơi đến chốn: "Tôi không nuôi em học thành tài để hưởng hoa thơm trái ngọt. Chỉ mong cuộc sống của em gái bớt nhọc nhằn, không như tôi bây giờ".
Không phụ lòng anh, Thảo hàng ngày miệt mài đi xe từ Bình Dương lên giảng đường ở Sài Gòn học. Hai vợ chồng anh Ban cũng bảo nhau sẽ dùng hết số tiền tiết kiệm để lo cho Thảo. Khi rảnh rỗi, Thảo phụ giúp vợ chồng anh Ban trông cháu, ban đêm cô bán hàng online kiếm thêm phí sinh hoạt.
Và ngày gặt trái ngọt cũng tới sau 4 năm đại học dài đằng đẵng. Ngày tốt nghiệp, anh Ban rưng rưng khi được em gái khoác chiếc áo cử nhân. Đôi mắt anh nheo lại dưới nắng, nở một nụ cười mãn nguyện: "Vậy là tôi cũng hoàn thành được tâm nguyện của bố mẹ. Nhưng tiếc là họ không còn nhìn thấy khoảnh khắc này", anh Ban nói.