Từ nước mắt đến nụ cười - Tận cùng khổ đau đến ngời sáng tâm hồn: Sự cứu vớt những tâm hồn chơi vơi

05/04/2021 08:30
Từ nước mắt đến nụ cười - Tận cùng khổ đau đến ngời sáng tâm hồn: Sự cứu vớt những tâm hồn chơi vơi

Bạn có thể tìm thấy từ cuốn sách Từ nước mắt đến nụ cười - Tận cùng khổ đau đến ngời sáng tâm hồn của tác giả Marianne Williamson, một số mảnh ghép mà bạn chưa từng biết. Một bí ẩn. Và, có thể, là một phép màu.

Trong một thế giới vồn vã, quay cuồng và đầy ngổn ngang này, bạn và tôi, có lẽ chúng ta đều có nhiều hơn một lần bị những nỗi khổ đau ăn mòn tâm trí. Có phải bạn đã từng có những suy nghĩ như “Tại sao mình phải chịu đựng những thứ này?”, “Vì cớ gì mà mình lại đau khổ đến như vậy?”, “Giá trị thực sự của mình nằm ở đâu?”, “Mình là ai?”,... cứ quanh quẩn và giày vò trí óc bạn mỗi ngày? Tôi muốn nói với bạn rằng, bạn không chỉ có một mình thôi đâu. Ai trong mỗi người chúng ta trên trái đất này, cũng đều có những lúc mà nỗi đau của sự tồn tại dường như vượt quá sức chịu đựng.

Và vì lẽ đó, ai cũng đều có một niềm khao khát, có thể là một niềm khao khát cháy bỏng, đối với tình yêu và cả hạnh phúc. Nếu bạn là một người đang mang trên mình nhiều vết thương tinh thần, một trái tim không lành lặn chứa đầy vết xước đến rỉ máu, hay bạn đang khao khát vươn tay chạm tới thứ ánh sáng phía cuối đường hầm tăm tối, khao khát tìm một hướng đi giải thoát cho thực tại khốn khổ của mình, tôi nghĩ bạn nên tìm đọc cuốn sách Từ nước mắt đến nụ cười - Tận cùng khổ đau đến ngời sáng tâm hồn của tác giả Marianne Williamson. Bạn có thể tìm thấy ở đây một số mảnh ghép mà bạn chưa từng biết. Một bí ẩn. Và, có thể, là một phép màu.

Con người ta dường như luôn bị những nỗi lo sợ chi phối trong cuộc sống hàng ngày. Trong khi một sự thật hiện hữu rằng, không ai có thể thật sự chi phối được chúng ta ngoài chính linh hồn sâu thẳm bên trong mỗi người. Khi thứ dịch bệnh Covid ám ảnh cả thế giới bùng phát trở lại ở Việt Nam một lần nữa, nỗi lo sợ mới lại được hình thành, quẩn quanh những âu lo trong cuộc sống thường nhật của mỗi người. Chúng ta có hàng tá lý do cho phép nỗi sợ hãi, muộn phiền hiện diện: lo không thể về được quê của mình, sợ công việc đang làm sẽ có sự thay đổi, lo thu nhập bị ảnh hưởng, sợ mình có thể bị mắc bệnh,... Nỗi sợ càng lớn bao nhiêu, thứ tâm bệnh tà ác ta rước thêm vào người càng nhiều bấy nhiêu. Bạn muốn thoát ra khỏi mớ cảm xúc và suy nghĩ hỗn độn ấy chứ?

Cuốn sách Từ nước mắt đến nụ cười - Tận cùng khổ đau đến ngời sáng tâm hồn của tác giả Marianne Williamson có thể sẽ trở thành một sự động viên tinh thần, giúp bạn không còn cảm thấy một mình trên cuộc hành trình vượt qua những khổ đau và nỗi lo hãi trong cuộc sống chìm nổi này. Và tôi nghĩ, cuốn sách này đặc biệt dành tặng cho những người đang cố gắng đấu tranh hằng ngày với căn bệnh trầm cảm ẩn sâu bên trong mình.

Về tác giả và cuốn sách

Marianne Williamson là một người phụ nữ tài giỏi. Bà vừa là một nhà hoạt động chính trị và là một nhà lãnh đạo tâm linh. Đồng thời, bà cũng chính là tác giả của 14 cuốn sách nổi tiếng, trong đó có bốn cuốn đã được lọt vào danh mục sách bán chạy nhất của The New York Times. Bà là người sáng lập ra Project Angel Food, một tổ chức phi lợi nhuận cung cấp hơn 12 triệu bữa ăn tình nguyện phục vụ cho những người bị AIDS ở nhà và cả các bệnh nhân đang hàng ngày đấu tranh với căn bệnh hiểm nghèo đe dọa đến tính mạng khác. Bên cạnh đó, bà cũng là người đồng sáng lập của Liên minh Hòa bình, một tổ chức giáo dục và vận động cơ sở phi lợi nhuận hỗ trợ các dự án xây dựng hòa bình. Bạn thấy đấy, Marianne quả là một người phụ nữ đa tài. Nhưng tôi hiểu bà đã phải cố gắng đến mức nào để có thể tiếp tục đi con đường của bản thân. Suy cho cùng, trên đường đi của mỗi người, chí ít thì ai cũng có đôi lần phải nếm trái đắng nhỉ?

… Có một số người bị nỗi đau đớn tận cùng đè nặng, khó thể nào nguôi ngoai, dù chỉ một chút nhỏ nhoi. Ta chìm mỗi lúc một sâu hơn trong giếng nước mắt của chính mình, chìm vào bóng tối thăm thẳm dường như không đáy. Ta tự hỏi tất cả những đau đớn này đến từ đâu. Và ta tự hỏi nó có bao giờ kết thúc?

Nếu bạn, hoặc một người nào đó mà bạn yêu thương, đang phải trải qua khoảng thời gian như thế - khi việc thở thêm một hơi nữa, sống thêm một ngày nữa, dường như cũng là quá sức - Thì tôi rất vui vì bạn đọc cuốn sách này.

Tôi biết khổ sở là gì, vì tôi đã hai lần bị chẩn đoán trầm cảm. Tôi đã trải qua bi kịch cá nhân và cái chết của những người thân yêu. Tôi đã phải chịu đựng sự phản bội và thất vọng. Hơn một lần, tôi cảm thấy mất hết mọi cơ hội hạnh phúc từng có. Tôi đã ở quá gần với đau khổ, không chỉ trong cuộc sống của chính tôi, mà còn cuộc sống của nhiều người khác mà tôi đã gặp trong sự nghiệp của mình. Không gì giúp bạn nhìn rõ được nỗi khổ của người khác hơn khi chính bạn cũng phải chịu khổ. Tôi biết khuôn mặt của trầm cảm mà, tôi biết rõ!

Nhiêu đó thôi cũng đủ khiến tôi nghĩ rằng bạn nên đọc cuốn sách này. Một người đã từng trải qua trầm cảm, đã chiến đấu và đánh bại được nó, hẳn cũng có thể dẫn dắt và giúp đỡ bạn tự đánh bại được tâm bệnh trong chính mình. Bạn không hề chiến đấu đơn độc một chút nào.

Cuốn sách trọn vẹn 293 trang được chia thành 12 chương nhỏ:

  1. Phó thác nỗi buồn

  2. Xuyên qua bóng tối, vào ánh sáng

  3. Chống lại sự tê dại

  4. Vũ trụ diệu kỳ

  5. Văn hóa muộn phiền

  6. Tha thứ

  7. Thiên đàng quan hệ, địa ngục quan hệ

  8. Thay đổi chính mình

  9. Ánh sáng của Đức Phật

  10. Ánh sáng của Moses

  11. Ánh sáng của Jesus

  12. Nước mắt tới hân hoan

Cuốn sách Từ nước mắt đến nụ cười là một sự suy tư tinh thần về nỗi đau khổ của con người, cả về căn nguyên và sự siêu việt của nó. Bên cạnh đó, cuốn sách còn chạm đến bề mặt chiều sâu tinh thần của sự sáng suốt trong các giáo lý tôn giáo và tâm linh vĩ đại với hy vọng đến được nơi đang bị che khuất đằng sau những tấm màn phủ giáo điều cùng những hiểu lầm từ xa xưa. Xuyên suốt cuốn sách, các bạn sẽ thường xuyên được nhìn thấy “Chúa Trời”. Chúa Trời mà tác giả nhắc đến trong cuốn sách này không phải chỉ là Chúa Trời trong thiên chúa giáo nói riêng, mà đó còn là từ dùng để chỉ các Đấng Thiêng Liêng của mọi tôn giáo nói chung.

Xã hội này đã rước trầm cảm đến bằng cách coi thường tình yêu. Chúng ta đã bán linh hồn của mình cho một mớ hầm bà lằng. Sự tồn tại của con người không chỉ là một tình tiết ngẫu nhiên, chẳng vì mục đích nào ngoài việc tất cả chúng ta đều nên có được những gì mình muốn. Nhìn nhận theo cách đó, không có lớp phủ tinh thần, cuộc sống của chúng ta dường như không còn ý nghĩa tối thượng, trong khi linh hồn khao khát ý nghĩa chẳng khác nào cơ thể thèm khát oxy. Khi không có một khung sườn tinh thần, chúng ta biết các cơ chế của cuộc sống nhưng lại hầu như không hiểu được. Và bởi không hiểu cuộc sống, chúng ta sống sai. Và bởi sống sai, chúng ta gây đau khổ - cho bản thân và cho người khác.

Hành trình thiêng liêng của Đức Phật bắt đầu khi Ngài thấy đau khổ lần đầu tiên; Moses xúc động trước những thống khổ của người dân Israel; và Chúa Jesus chịu khổ trên cây thập giá. Nhưng vấn đề không chỉ đơn giản là Đức Phật thấy nỗi khổ, mà là Ngài đã vượt qua nó bằng sự giác ngộ của mình. Vấn đề không chỉ đơn giản là người Do Thái bị bắt làm nô lệ, mà là họ đã được giải cứu và dẫn đến miền Đất Hứa. Vấn đề không chỉ đơn giản là chúa Jesus bị đóng đinh, mà là ngài đã được hồi sinh. Sự đau khổ của con người chỉ là vế đầu của phương trình, điều quan trọng hơn là những gì xảy ra sau khi Chúa Trời cho ta thấy bàn tay của Người.

Tận cùng khổ đau

Xã hội càng hiện đại, áp lực cuộc sống càng đè nặng lên đôi vai của mỗi người. Gánh nặng ấy không chỉ đến từ những lo toan cuộc sống hàng ngày, mà nó còn đến từ những áp lực của đời sống tinh thần, nặng nề hơn, và đáng sợ hơn. Bạn có thể dễ dàng thấy được những con số thống kê về tỷ lệ người tự tử vì trầm cảm hàng năm trên các phương tiện thông tin đại chúng. Đa phần trong số đó đều là những người còn rất trẻ. Phải chăng người trẻ của hiện đại đang thiếu đi sự đề kháng với áp lực? Nhiều người nghĩ rằng đó là những hành động nông nổi và bồng bột của giới trẻ. Bạn có thể dễ dàng bắt gặp được câu nói của những người lớn tuổi như “ngày xưa còn khổ hơn gấp nhiều lần mà còn chịu được đó thôi”. Nhưng sự thật thì có thật sự là như vậy hay không? Khi người trẻ chọn tử tự là cách để giải thoát nỗi buồn, theo bạn, đó là điều đáng lên án hay là điều đáng được cảm thông? 

Cơ hội lớn nhất cho sự sống còn của loài người trong thế kỷ 21 không nằm ở việc mở rộng tầm hiểu biết về thế giới bên ngoài mà là đào sâu thêm thế giới bên trong chúng ta. Điều đó áp dụng cho mỗi cá nhân, và cũng áp dụng cho toàn thể.

Chừng nào còn chưa làm được điều đó, thì ta còn buồn bã. Cơ thể của chúng ta, các mối quan hệ của chúng ta, sự nghiệp của chúng ta, chính kiến của chúng ta sẽ tiếp tục là ngọn nguồn đau khổ trong khi đáng ra nên là nguồn vui. Ẩn trong tất cả các giáo lý tâm linh vĩ đại là chìa khóa để xoay chuyển cục diện. Khi tìm thấy và xoay chìa, chúng ta sẽ ngạc nhiên bởi những gì ẩn giấu đằng sau cánh cửa đã bị khóa trái với Chúa Trời. Không phải là không có hy vọng, chỉ là chúng ta chưa nhìn thấy nó mà thôi. Không phải là không có sức mạnh, chỉ là chúng ta chưa thỉnh cầu. Không phải là không có tình yêu, chỉ là chúng ta chưa sống với tình yêu.

Nhìn thấy được những điều này, cuộc sống của chúng ta bắt đầu thay đổi. Tâm trí của chúng ta được đánh thức. Phép màu xảy ra. Và cuối cùng trái tim ta vui sướng.

Các bạn có tin vào phép màu không nhỉ? Tôi thì tin vào phép màu lắm. Đôi khi chúng ta hay bỏ quên một điều diệu kỳ của tuổi thơ, đó là chúng ta tin vào phép màu, tin vào những câu chuyện thần tiên cổ tích đầy màu sắc và âm thanh của hạnh phúc. Hẳn là bạn đã từng xem bộ phim hoạt hình Disney nổi tiếng có tên “Lọ Lem” rồi nhỉ? Bạn có còn nhớ lời bài hát trong bộ phim đó không? Tôi xin được tạm dịch một câu trong lời bài hát đó mà tôi nhớ mãi: “Dù bạn có phải chịu đau khổ tới mức nào, nếu bạn tiếp tục giữ niềm tin, giấc mơ sẽ trở thành sự thực”. 

Khả năng ta phải đau lòng luôn tồn tại; nó là một phần trải nghiệm của con người. Ở đâu có tình yêu, ở đó có hạnh phúc. Nhưng nơi nào mối ràng buộc của tình yêu tan vỡ, nơi đó có nỗi đau. Nếu thế giới bị chi phối bởi nỗi sợ, và vì vậy chống lại tình yêu theo nhiều cách khác nhau, thì làm sao trái tim chúng ta lại không thể bị xé toạc ra bởi nỗi đau của việc chỉ đơn giản là ta đang sống?

Khi đã sống đủ lâu, bạn sẽ hiểu. Nó đến với bạn, và bạn sống với nó một cách yêu kiều. Bạn học cách nhận đòn và biết rằng đó chỉ đơn giản là một phần của cuộc sống. “Chào ông bạn cũ bóng tối, tôi lại đến nói chuyện với ông nữa đây” không chỉ là lời bài hát của Simon và Garfunkel, nó mô tả một thái độ chấp nhận rằng tuần này, tháng này, hoặc thậm chí năm này có thể khó khăn đấy, nhưng bạn biết bạn sẽ vượt qua. Và theo một cách nào đó, con người mà chúng ta sẽ trở thành bởi vì đã sống qua khoảng thời gian đó là một người còn sống động hơn - và có lẽ đẹp hơn - con người lúc trước. Theo lời của Elisabeth Kubler-Rose: “ Nếu che chắn hẻm núi khỏi những cơn bão, bạn sẽ không bao giờ nhìn ra được vẻ đẹp thực sự của những dấu phong hóa.”

Cuốn sách này cho tôi nhận thấy được rằng tâm bệnh đến với mỗi người bởi lẽ tâm hồn chúng ta thiếu thốn sự yêu thương, đặc biệt là thiếu thốn sự yêu thương đối với chính bản thân mình. Có nhiều người nghĩ rằng mình đang yêu thương mình, nhưng thực ra, đó có thể lại là sự ích kỷ. Chúng ta nghĩ rằng chúng ta yêu thương những người thân xung quanh, nhưng cách yêu thương của ta liệu có phải là đúng? Điều đó giống như trong cuốn Yêu của Osho đã chỉ ra, rằng cái cách mà cha mẹ yêu thương con đã không đúng như nhiều cha mẹ đang nghĩ rồi. Nếu bạn đã trót rơi vào vũng bùn lầy lội và tăm tối của tâm bệnh, bạn có muốn thoát ra khỏi nó không?

Trầm cảm là một cú rơi cảm xúc, đôi khi là rơi vào một thung lũng rất sâu và tăm tối. Điều đó đúng. Tuy nhiên, một cuộc đời chiến thắng về tinh thần không phải là một cuộc đời chưa từng bao giờ bị rơi vào thung lũng đó; đó là cuộc đời mà nếu và khi vấp ngã, chúng ta học được cách làm thế nào để thoát khỏi. Chúng ta cần cơ bắp cảm xúc giống như cần cơ bắp thể chất để đỡ mình dậy. Phát triển những cơ bắp đó là công việc của tâm hồn.

Tôi coi những khoảng thời gian đau đớn trong đời mình như một phần của sự khai mở bí ẩn, như những đêm tối của tâm hồn mà dù tàn khốc đến mấy thì tôi cũng cần phải trải qua trọn vẹn. Dù nỗi đau có sâu đậm đến thế nào thì tôi cũng không muốn được gây mê khi trải qua nó. Giống như một người mẹ từ chối thuốc vì muốn trải nghiệm sinh nở tự nhiên, tôi muốn được trải nghiệm đến tận cùng nỗi đau của mình. Tại sao ư? Vì tôi biết trong đó có bài học. Tôi biết rằng bằng cách nào đó, đau khổ của tôi sẽ dẫn đến một bình minh mới rực rỡ trong cuộc sống, nhưng chỉ khi tôi sẵn sàng chịu đựng màn đêm đen tối thẳm sâu trước nó.

Tôi không hề muốn lãng mạn hóa sự đau khổ. Những đêm mất ngủ, những suy nghĩ ám ảnh, nỗi đau tinh thần và cảm xúc tột cùng là những điều không thể xem nhẹ. Nhưng những chuyến đi xuyên qua nỗi buồn sâu thẳm cuối cùng đã cho tôi thấy ánh sáng cũng nhiều như thấy bóng tối - hiểu được nỗi khổ của mình, tôi cũng hiểu được chính mình sâu sắc hơn. Vượt qua đau khổ, tôi nhìn thấy những điều mà tôi đã không thấy được khi ở trong tình cảnh ấy. Tôi thấy chính mình đã góp vào thảm họa thế nào. Tôi thấy rằng tình yêu không phải là một trò chơi và nó nên được đón nhận nghiêm túc. Tôi thấy rằng cảm xúc của những người khác cũng quan trọng như của chính tôi. Tôi thấy rằng những thứ ngoại thân không quan trọng như đã nghĩ. Tôi thấy rằng sống vì bất kỳ mục đích nào khác ngoài tình yêu đều sẽ dẫn đến đau khổ. Tôi thấy rằng tình yêu mạnh hơn ác ủy. Tôi thấy rằng ngoài tình yêu của Chúa Trời thì chẳng còn gì đảm bảo cả. Và tôi thấy rằng cuộc sống vẫn tiếp tục.

Như đã đề cập ở trên, Marianne Williamson - tác giả của cuốn sách này vừa là một nhà hoạt động chính trị lại vừa là một nhà lãnh đạo tâm linh. Điều đó đã giúp bà gửi gắm những góc nhìn đa chiều của mình vào trong cuốn sách một cách thật uyển chuyển, khéo léo. Có tới ba tôn giáo được nhắc đến trong cuốn sách  với những ánh sáng ấm áp chiếu rọi vào tâm hồn ta. Hãy tìm đến cuốn sách này, tìm chìa, và mở cánh cửa đóng kín mà bấy lâu nay bạn hằng ao ước được bước qua.

Chúng ta không phải là những hạt bụi nhỏ - những sinh vật trần tục không hoàn hảo, hữu hạn, sống đời ngắn ngủi, không có mục đích nào hơn là níu kéo một cách thảm hại chít ít hạnh phúc trước khi chắc chắn phải chịu khổ và chịu chết. Chừng nào còn tự giam mình trong nhận thức điên rồ như vậy về ý nghĩa của con người, ta còn phải chịu nỗi thống khổ về tinh thần và cảm xúc. Thay vì vậy, hãy nắm bắt một sự thật sâu sắc hơn: rằng chúng ta là những linh hồn chứ không chỉ là thân thể xác thịt. Rằng chúng ta là những sinh linh vẻ vang và tuyệt vời, và bởi quên điều này nên chúng ta đã bị ném vào một vương quốc bên ngoài, nơi đầy nỗi đau và tuyệt vọng. Và bởi thế, nhiệm vụ của chúng ta là tìm cách quay trở lại với khả năng nhìn nhận cao quý hơn về con người thực của mình, để nỗi đau của sự lãng quên có thể chấm dứt.

Câu hỏi khôn ngoan nhất khi chúng ta buồn sâu sắc không phải: “Tôi có thể chấm dứt hoặc làm tê liệt nỗi đau này ngay lập tức như thế nào?” mà là, “Ý nghĩa của nỗi đau này là gì?” hoặc, “Nó cho tôi thấy điều gì? Nó đang kêu gọi tôi hiểu điều gì?”.

Ngời sáng tâm hồn

Bạn sẽ đau khổ, tôi cũng sẽ đau khổ. Đó là một điều chắc chắn. Nhưng tôi tin rằng một chương mới của cuộc đời sẽ được mở ra từ đống tro tàn ấy. Giống như loài chim Phượng hoàng kiêu kỳ, bất kể gặp khó khăn hay thống khổ, cho dù chỉ còn một nắm tro tàn, Phượng hoàng sẽ hồi sinh, mạnh hơn, hoàn mỹ hơn và rực rỡ hơn. Bạn có muốn được tái sinh từ đống tro tàn ấy không? Làm thế nào để có thể sống lại một cuộc đời mới sau đống tro tàn đó? Trong cuốn sách này có một chương viết khá hay về sự tha thứ. Tôi nghĩ rằng để có thể được hạnh phúc, chúng ta cần phải học được cách tha thứ, tha thứ cho chính bản thân mình chứ không phải ai khác. Thầy giáo dạy môn lịch sử cấp hai của tôi từng nói rằng, khi em bị người khác làm tổn thương, hãy nói lời cảm ơn họ hai lần, em sẽ cảm nhận được sự thay đổi diệu kỳ từ bên trong. Khi bạn ôm một nỗi bất bình trong lòng, chưa cần biết người khác ra sao, bạn đã bị nỗi bất bình đó ăn mòn chính mình rồi.

Không có sự tha thứ thì không có tình yêu; và không có tình yêu thì không có phép màu. A Course in Miracles viết rằng chúng ta có thể có một mối bất bình hoặc một phép màu, chứ không thể có cả hai. Tha thứ, do đó, là yếu tố then chốt để có được hạnh phúc. Đôi khi thử thách là tha thứ cho chính chúng ta, dù là ai đi nữa thì chừng nào còn chưa tha thứ, ta sẽ vẫn còn đau khổ.

Bản ngã nhìn nhận sự tha thứ rất khác tinh thần. Bản ngã cho rằng một người có tội và quyết định tha thứ cho người đó như một hành động của kẻ bề trên. Rõ ràng, việc này không phải là tha thứ thực sự, mà là một hình thức cao hơn của sự phán xét. Tha thứ thực sự là thừa nhận rằng bởi vì chỉ tình yêu là có thật, nên bất cứ điều gì cần tha thứ cũng chỉ tồn tại trong lãnh địa của ảo ảnh. Chúng ta thôi tập trung vào tội lỗi của người khác, mà thay vào đó nhận biết sự ngây thơ vĩnh cửu của họ. Khi làm như vậy - bằng sức mạnh của sự thay đổi tinh thần trong nhận thức - chúng ta giải phóng sức mạnh của vũ trụ diệu kỳ.

Chúng ta tìm cách tha thứ không phải để chối bỏ những gì mình phải chịu, mà để thay đổi trải nghiệm của chính mình về những gì đang xảy ra với ta. Khi chuyển sự tập trung từ cõi thân xác sang cõi linh hồn, chúng ta vượt khỏi suy nghĩ bám chặt vào lỗi lầm của ai đó. Không còn nhìn nhận thực tế theo tội lỗi của người ta, tâm trí cũng thôi nhìn nhận thực tế theo nỗi đau mà tội lỗi ấy gây ra. Đây không phải là phủ nhận, mà là vượt qua. Nó kích hoạt cơ chế tự điều chỉnh của vũ trụ, làm thay đổi tác động của bất kỳ sự tội lỗi nào đối với chúng ta. Không ai có khả năng đánh bại chúng ta vĩnh viễn chừng nào chúng ta còn sẵn sàng tha thứ. 

Kết

Nỗi đau mà bạn đang trải qua không phải là thứ sẽ quyết định tương lai của bạn. Tương lai sẽ được quyết định bởi việc bạn sẽ là ai khi trải qua nỗi đau đó. Bạn có thật sự là con người mà bạn đang cảm nhận lúc này không? Bạn đã thực sự hiểu về chính bản thân mình? Hãy đào sâu vào thế giới nội tâm của bạn thêm nữa. Chỉ có bạn, duy nhất bạn mà thôi, có thể tìm được đáp án cho những câu hỏi của mình và vực bản thân đứng dậy. Con người trần tục của bạn có thể đang phải chịu nỗi thống khổ khôn xiết, nhưng còn con người linh thiêng của bạn thực sự không hề bị ảnh hưởng bởi những điều khổ sở đó. Và theo cuốn sách, con người linh thiêng đó mới chính là bạn. Hãy tìm đến cuốn sách Từ nước mắt đến nụ cười của Marianne Williamson nếu bạn đang cảm thấy cô đơn, lạc lõng trong chính nội tâm của mình. Biết đâu bạn sẽ tìm thấy được một tia sáng le lói nào đó đủ để thay đổi được cuộc đời mình! 

Review chi tiết bởi: Đặng Trà My - Bookademy

Hình ảnh: Đặng Trà My


Gửi bình luận
(0) Bình luận
HẠT GIỐNG TÂM HỒN
2019 Bản quyền thuộc về hatgiongtamhon.com.vn. Phát triển bởi ONECMS
Thứ 5, 21/11/2024