Cuốn sách này là một hành trình cá nhân và nghề nghiệp đầy cảm hứng, nơi tác giả chia sẻ cách mà sự kết nối sâu sắc, bền chặt với bạn đọc đã trở thành nguồn cảm hứng vô tận, giữ cho tờ báo Tuổi Trẻ mà ông gắn bó suốt bốn thập kỷ luôn giữ được sự bản lĩnh, nhân văn và mang trong mình hơi thở của thời đại.
Cuốn sách không đơn thuần là một bản hồi ký, nó là một lời nhắc nhở sâu sắc về cội nguồn của nghề báo: độc giả. Khi những thuật toán và công nghệ đang dần chi phối cách chúng ta tiếp cận thông tin, Huỳnh Sơn Phước đã cho thấy một con đường khác – con đường của sự đồng cảm, của lắng nghe và thấu hiểu. Ông không chỉ đọc những lá thư, những ý kiến đóng góp, mà ông "đọc" cả những trăn trở, những niềm vui, và cả những nỗi đau thầm lặng của độc giả. Đó là hành trình đi tìm sự kết nối, một sợi dây vô hình nhưng vô cùng mạnh mẽ, nối liền người làm báo và công chúng, biến một tờ báo khô khan thành một người bạn, một người đồng hành trong đời sống.
![]() |
Huỳnh Sơn Phước - Người khơi nguồn "tiếng nói" Đổi Mới
Huỳnh Sơn Phước không phải là một cái tên xa lạ với những người làm báo và độc giả của báo Tuổi Trẻ. Ông là một cây bút kỳ cựu, một nhà lãnh đạo có tầm nhìn, từng giữ vị trí Phó Tổng Biên Tập - người tiên phong trong việc nối kết hai dòng chảy báo chí tưởng chừng đối lập. Đó là lý tưởng tiên phong, sự nghiêm túc và tinh thần cách mạng của báo chí miền Bắc với sự sáng tạo, đổi mới và tinh thần cởi mở của báo chí miền Nam vào thời đại Đổi Mới đầy biến động. Chính sự kết hợp độc đáo này đã tạo nên một Tuổi Trẻ vừa bản lĩnh, vừa năng động, vừa có trách nhiệm xã hội, lại vừa gần gũi với công chúng.
Tôi Đọc Người Đọc Mỗi Ngày được chắt lọc từ những trang sổ tay đắt giá của ông, nơi ông ghi lại không chỉ những sự kiện mà còn cả những suy tư, trăn trở, những bài học xương máu sau hơn 40 năm theo nghề. Mỗi câu chuyện, mỗi kỷ niệm trong sách đều là một mảnh ghép quý giá, giúp người đọc hiểu rõ hơn về một thời kỳ báo chí đầy khó khăn nhưng cũng vô cùng hào hùng. Nó không chỉ kể về một nhà báo, mà còn kể về một con người luôn khao khát học hỏi, luôn muốn lắng nghe và luôn đặt độc giả ở vị trí trung tâm của mọi quyết định.
Cuốn sách không có một cốt truyện tuyến tính, mà là chuỗi những hồi ức, những câu chuyện rời rạc nhưng lại được xâu chuỗi bởi một triết lý xuyên suốt: Tôi đọc người đọc mỗi ngày.
Độc Giả Là Trung Tâm của Mọi Hành Động Báo Chí
Triết lý này được Huỳnh Sơn Phước nhấn mạnh ngay từ đầu. Đối với ông, một tờ báo chỉ có thể tồn tại và phát triển khi nó thực sự phục vụ độc giả. Ông kể lại những câu chuyện về việc làm thế nào để lắng nghe tiếng nói của công chúng, từ những lá thư tay, những cuộc gọi điện thoại cho đến những cuộc gặp gỡ trực tiếp. Ông cho rằng, báo chí không phải là tiếng nói của người viết, mà là tiếng nói của độc giả. Tác phẩm đã khắc họa rõ nét vai trò của bạn đọc như một nguồn phản hồi, một kim chỉ nam vô cùng quan trọng, định hướng cho các trang báo. Ông viết: Tờ báo phải sống bằng sự chi trả của người đọc… khi đó mới trung thành với người đọc, với lẽ phải, với sự phát triển tương lai xã hội, đất nước. Đây là một tư duy báo chí tiến bộ, vượt ra khỏi những khuôn mẫu truyền thống, hướng đến việc xây dựng nội dung có ý nghĩa thực tiễn, đáp ứng trực tiếp nhu cầu và trăn trở của cộng đồng.
![]() |
Tình Đồng Nghiệp và Trách Nhiệm Xã Hội
Ngoài việc tập trung vào độc giả, cuốn sách còn mang đến những góc nhìn sâu sắc về tình đồng nghiệp. Ông chia sẻ những câu chuyện về sự đoàn kết, sự hỗ trợ lẫn nhau trong tòa soạn, nơi mọi người cùng nhau nỗ lực để tạo ra những sản phẩm báo chí chất lượng. Tác giả cũng không ngần ngại nói về những trách nhiệm to lớn khi câu chuyện báo chí chạm đến đời sống người dân. Một bài báo có thể thay đổi số phận, có thể mang lại công lý hoặc gây ra những tổn thương. Huỳnh Sơn Phước luôn nhắc nhở về sự cẩn trọng, về đạo đức nghề nghiệp và về việc làm sao để mỗi bài viết không chỉ mang lại thông tin mà còn mang lại giá trị nhân văn, sự đồng cảm và lòng tin.
Bài Học Về Sự Kiên Định và Dũng Cảm
Trong suốt hành trình làm báo, Huỳnh Sơn Phước đã phải đối mặt với nhiều áp lực, từ chính quyền, từ doanh nghiệp, và từ cả những luồng ý kiến trái chiều. Cuốn sách kể lại cách ông và các đồng nghiệp đã vượt qua những thử thách đó, luôn giữ vững sự trung thành với độc giả, với lẽ phải. Đó là những câu chuyện về sự dũng cảm khi đăng tải những bài viết điều tra, phanh phui những sai phạm, và cũng là sự kiên định khi bảo vệ quan điểm của mình trước những làn sóng phản đối. Những câu chuyện này không chỉ là hồi ức cá nhân mà còn là những bài học quý giá về bản lĩnh nghề báo, về việc làm thế nào để giữ vững lập trường trong một thế giới đầy rẫy những cám dỗ và áp lực.
Sự Chân Thực và Sức Mạnh Của Lời Kể
Tôi Đọc Người Đọc Mỗi Ngày chinh phục người đọc không phải bằng những câu chữ hoa mỹ, mà bằng sự chân thực và nhân văn. Giọng văn của Huỳnh Sơn Phước tựa như những lời tâm tình âm ấm và sâu lắng giữa một người làm báo kỳ cựu và độc giả của ông. Không có sự phô trương, không có những thuật ngữ cao siêu, chỉ có những câu chuyện đời thường, giản dị nhưng lại chứa đựng những giá trị sâu sắc.
Độc Giả Là Nguồn Sống: Triết lý này không chỉ được thể hiện qua nội dung, mà còn thấm nhuần trong cách tác giả kể chuyện. Mỗi trang sách là một lời khẳng định rằng một tờ báo chỉ thật sự có ý nghĩa khi nó phản ánh nhu cầu, tâm trạng và niềm tin của công chúng. Ông tin rằng, chính độc giả là người định hình nên tờ báo. Mối quan hệ giữa báo chí và độc giả là một mối quan hệ hai chiều, nơi người làm báo không chỉ cung cấp thông tin mà còn học hỏi, lắng nghe và trưởng thành cùng với độc giả của mình.
Cây Bút Định Hướng Trải Nghiệm: Giữa dòng tin giật gân, thị trường thông tin đầy cạnh tranh, Huỳnh Sơn Phước nhắn nhủ một thông điệp vô cùng quan trọng: phải giữ sự gần gũi, thực tế và đồng cảm. Ông tin rằng, điều tạo nên sự khác biệt của một tác phẩm báo chí không phải là tốc độ đưa tin, mà là khả năng chạm đến trái tim người đọc, khả năng tạo ra "những chân dung rung động" thực sự. Đó là khi câu chuyện của một con người trở thành câu chuyện của xã hội, khi một số phận được khắc họa một cách chân thực và nhân văn, khiến người đọc không chỉ tiếp nhận thông tin mà còn cảm nhận được nỗi đau, niềm vui và hy vọng.
Các trích dẫn trong sách không chỉ là những câu nói, mà là những lời đúc kết đầy giá trị.
Tôi đọc người đọc mỗi ngày. - Tinh thần này không chỉ là kim chỉ nam cho Huỳnh Sơn Phước, mà còn là lời nhắc nhở cho tất cả những người làm báo về việc luôn đặt độc giả lên hàng đầu, coi họ là trung tâm của mọi hoạt động.
Tờ báo phải sống bằng sự chi trả của người đọc… khi đó mới trung thành với người đọc, với lẽ phải, với sự phát triển tương lai xã hội, đất nước. - Đây là một quan điểm tiến bộ về kinh tế báo chí, khẳng định mối quan hệ bền chặt giữa độc giả và tờ báo, và là nền tảng cho sự độc lập, khách quan của báo chí. Những câu trích dẫn này là cốt lõi của cuốn sách, là những triết lý đã giúp Huỳnh Sơn Phước và báo Tuổi Trẻ tồn tại và phát triển trong suốt bốn thập kỷ đầy biến động.
Cảm Nhận Cá Nhân: Khi Báo Chí Trở Thành Nghề "Nối Tin, Nối Người"
Khi gấp lại cuốn sách, tôi không chỉ cảm thấy mình đã đọc xong một bản hồi ký, mà còn cảm thấy như vừa trải qua một khóa học về đạo đức và trách nhiệm nghề báo. Cuốn sách đã thắp lên trong tôi một niềm cảm hứng mãnh liệt rằng báo chí không chỉ đơn thuần là truyền thông - mà là một ngành nghề đầy tính nhân văn, một nghề “nối tin, nối người”.
Trong từng trang sách, tôi nhận ra mình đang đứng giữa những người làm báo mãnh liệt, những người không chỉ nhạy bén với thông tin mà còn cực kỳ nhạy bén với độc giả. Họ không chỉ đưa tin mà còn truyền niềm tin, sẻ chia trăn trở và đồng cam cộng khổ với xã hội. Họ không chỉ là những người kể chuyện, mà còn là những người lắng nghe, những người đồng hành. Đó là một hình ảnh báo chí mà tôi tin rằng vẫn còn rất nhiều giá trị trong bối cảnh hiện nay, khi mà tin giả, tin sai lệch đang tràn lan.
Cuốn sách đã cho tôi thấy rằng, sự vĩ đại của một tờ báo không nằm ở số lượng phát hành, mà nằm ở sức ảnh hưởng tích cực của nó đến đời sống cộng đồng. Nó không nằm ở việc đưa tin nhanh nhất, mà nằm ở khả năng phân tích sâu sắc, đưa ra những góc nhìn đa chiều và mang lại những giá trị thiết thực.
Là một độc giả trẻ trong thời đại số, tôi vốn đã quen với nhịp tin tức nhanh, ngắn gọn và đôi khi hời hợt. Thế nhưng khi đọc cuốn sách này, tôi như được kéo trở lại một “trường học cũ” của báo chí – nơi mà mỗi bài báo không chỉ là sản phẩm truyền thông, mà là kết tinh của sự quan sát, lắng nghe và trách nhiệm xã hội. Nó khiến tôi tự hỏi: Liệu có bao nhiêu tờ báo ngày nay vẫn còn đủ kiên nhẫn và tâm huyết để “đọc” độc giả của mình mỗi ngày, để thực sự đặt người đọc làm kim chỉ nam cho mọi hành động?
Cuốn sách cũng khơi gợi trong tôi một sự đồng cảm sâu sắc đối với những người làm báo. Họ vừa là người cầm bút, vừa là người giữ nhịp cầu nối, và nhiều khi cũng là người gánh chịu những áp lực, những thử thách không tên để bảo vệ sự thật và lòng tin. Đọc từng trang, tôi thấy lòng mình trào dâng sự kính trọng – bởi nghề báo ở góc nhìn của Huỳnh Sơn Phước không chỉ là “nghề”, mà là một sứ mệnh, một cách sống. Đọc Tôi Đọc Người Đọc Mỗi Ngày, tôi không chỉ hiểu thêm về báo chí, mà còn học được một cách nhìn mới về sự gắn kết giữa con người. Tôi tin rằng, dù ở thời đại nào, triết lý “đọc người đọc” cũng có thể mở rộng ra ngoài phạm vi nghề báo, trở thành một triết lý sống – rằng mỗi chúng ta đều cần học cách “đọc” những người xung quanh, để sống nhân văn hơn, để chia sẻ nhiều hơn và để yêu thương nhau nhiều hơn.
![]() |
Lời Nhắc Nhở Về Trái Tim Của Nghề Báo
Tôi Đọc Người Đọc Mỗi Ngày không chỉ là một cuốn hồi ký nghề; nó là một lời nhắc nhở về “người đầu tiên và cuối cùng” quan trọng nhất của nghề báo độc giả. Bằng sự trân trọng và tinh thần học hỏi, tác giả đã dạy cho thế hệ sau một bài học vô giá: báo chí vĩ đại không phải khi nói được tiếng to nhất, mà là khi nghe được tiếng nhỏ nhất trong cộng đồng.
Trong thời đại số, khi mọi người có thể dễ dàng tiếp cận thông tin từ nhiều nguồn khác nhau, vai trò của người làm báo lại càng trở nên quan trọng hơn bao giờ hết. Họ không chỉ cần cung cấp thông tin, mà còn phải xây dựng lòng tin, tạo ra sự kết nối và trở thành một người bạn đáng tin cậy. Cuốn sách của Huỳnh Sơn Phước chính là một minh chứng sống động cho triết lý đó.
Tôi Đọc Người Đọc Mỗi Ngày là một tài liệu quý giá không chỉ cho những người làm báo, mà còn cho bất kỳ ai quan tâm đến vai trò của truyền thông trong xã hội hiện đại. Đó là một cuốn sách về lòng trắc ẩn, về sự dũng cảm, và về tình yêu với độc giả. Và quan trọng hơn hết, nó là một lời khẳng định rằng, trong bất kỳ thời đại nào, sự chân thành, sự đồng cảm và sự lắng nghe luôn là những yếu tố cốt lõi để tạo nên một tờ báo vĩ đại.