Vì thế cô đưa ra ý tưởng này với mong muốn nắm bắt tình hình chung và có giải pháp giảng dạy thích hợp với từng em. Cô bắt đầu bằng cách yêu cầu học sinh hoàn thành câu nói: “Con ước gì cô của con biết...”
Những đứa trẻ rất ngạc nhiên và bối rối khi nhận được yêu cầu của cô giáo. Chúng suy nghĩ một lát rồi cắm cúi hoàn thành vế sau của câu. Khi thu những mảnh giấy lại, cô Kyle Schwartz rất xúc động trước những phản hồi chân thực của học trò mình.
Bạn có đoán được các em đã viết gì không? Đó là những lời chân thành, những mong ước giản dị nhất của những tâm hồn thơ dại. Một học sinh đã viết: “Con ước gì cô của con biết thỉnh thoảng mẹ quên ký sổ liên lạc của con vì mẹ còn phải bận rộn nhiều việc khác nữa”. “Con ước gì cô của con biết rằng con nhớ bố của con nhiều lắm. Ông ấy bị trục xuất sang Mexico khi con mới tròn ba tuổi”, một học sinh khác viết. Một học sinh khác khiến Kyle đau xót khi viết: “Con ước gì cô của con biết con không có bút chì để làm bài tập về nhà”.
Cả đêm cô Kyle trăn trở không tài nào ngủ được vì những mảnh giấy ấy. Nó thôi thúc cô cần phải làm điều gì đó cho bọn trẻ và cho cả nền giáo dục. Sau đó cô quyết định chia sẻ ý tưởng này lên Twitter kèm theo chú thích “Kiểm tra thực tế” và hashtag #IwishMyTeacherKnew (Tôi ước gì giáo viên của tôi biết).
Ảnh Facebook Nhà văn Vân Thùy |
Chỉ vài tháng sau, tin nhắn của giáo viên từ khắp nơi đổ về. Một giáo viên đến từ Australia chia sẻ: “Học sinh của tôi im lặng khi chúng hoàn thành câu nói này và gửi cho tôi. Tôi đã rất căng thẳng khi đọc chúng”.
Không chỉ thế, những chuyên gia khác cũng làm theo ý tưởng của cô Kyle. Phó đô đốc William Lee của Hải quân Hoa Kỳ đã tổ chức hẳn một phiên trưng cầu ý kiến “Tôi ước đô đốc của tôi biết…”. Thậm chí một tổ chức y tế cũng đã sử dụng câu nói này để giúp mọi người hiểu biết hơn về cách phòng chống bệnh – chẳng hạn như, “Tôi ước gì mọi người biết rằng bệnh tiểu đường…”.
Rõ ràng ý tưởng của cô Kyle rất hiệu quả. Chỉ với một câu nói đơn giản nhưng nó đã làm tất cả mọi người, bao gồm những người làm trong lĩnh vực giáo dục phải giật mình nhìn lại. Nó đã cho chúng ta nhận ra tầm quan trọng của việc thực sự lắng nghe và tạo cơ hội cho người khác cất lên tiếng nói của họ.
Bụi Phấn