Trong vô số người từng đi qua cuộc đời cậu, tiềm thức của Steve Morris luôn ghi dấu hình ảnh cô Beneduci, cô giáo lớp một của mình. Cô Beneduci là một người phụ nữ thông minh với trái tim ấm áp, dịu dàng. Cô biết rằng chỉ dùng lời nói với một cậu bé 9 tuổi, rất ngang bướng và lòng đầy bất mãn, là không đủ. Bởi vậy, một buổi học nọ, cô Beneduci đã gọi to các học sinh:
- Vào đi nào, Jesse! Annette!... Các em ngồi xuống, hôm nay chúng ta sẽ học môn lịch sử. Cô sẽ kiểm tra một chút!
Nhiều ánh mắt tỏ ra lo lắng, còn cậu bé Steve vẫn im lặng.
- Amy! - Cô giáo gọi. - Abraham Lincoln là ai?
Amy nhìn xuống bàn: - Dạ... Lincoln... à ờ, có râu quai nón...
Cả lớp cười ồ lên.
- Steve Morris! - Cô giáo gọi to. - Em giúp bạn Amy được không?
- Lincoln là Tổng thống thứ 16 của nước Mỹ ạ! - Steve trả lời một cách rõ ràng và trôi chảy.
Cả lớp hí hửng vì đã vượt qua một câu hỏi, chỉ riêng Steve vẫn im lặng, nét mặt khó đăm đăm. Vấn đề của Steve không phải là những câu trả lời. Cậu bé học chăm chỉ và nhớ bài rất tốt, vấn đề của cậu là cậu không cảm thấy hài lòng về bất cứ điều gì cả, nhất là về bản thân mình. Thực tế, cậu có một khả năng rất lớn, nhưng có nghĩa lý gì đâu nếu cậu không nhận ra nó.
Nhờ niềm tin của cô Beneduci mà Steve Morris (thứ hai từ bên trái) từ cậu bé khiếm thị đã trở thành một ca sĩ, nhà soạn nhạc, kiêm nhà sản xuất với năm giải Grammy và nhiều giải thưởng danh giá khác. |
- Được rồi! - Cô Beneduci tiếp tục. - Chúng ta sẽ thử một câu hỏi khác.
Rồi cô đột ngột dừng lại, như thể cố lắng nghe điều gì.
- Tiếng gì vậy? - Cô giáo hỏi to. - Em nào làm gì vậy? Cả lớp nhìn nhau lúng túng. Steve vẫn ngồi im.
- Cô nghe có tiếng gì như tiếng cào và tiếng kêu. - Cô Beneduci khẳng định. - Nghe như... nghe như... tiếng một con chuột thì phải!
Các cô bé trong lớp hét toáng lên. Một vài cô bé còn nhảy phóc lên ghế, nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng.
- Các em, bình tĩnh nào! - Cô giáo nói to. - Không có gì phải làm ầm lên! Steve, em có thể giúp cô tìm con vật đó không?
Steve ngồi thẳng người, khuôn mặt rõ ràng tươi tỉnh hơn một chút.
-Được ạ. Các bạn im lặng một chút nhé.
Trong sự yên lặng, Steve hơi nghiêng đầu, chăm chú lắng nghe rồi từ từ chỉ về phía thùng giấy.
- Nó ở đằng kia! - Steve tự hào nói. - Em nghe thấy tiếng nó!
Và đúng thế thật! Một con chuột đang ra sức cào trong thùng giấy vụn và nó muốn tìm đường chạy trốn thật nhanh. Nhưng nó đã bị Steve Morris, người có đôi tai rất thính “nhìn thấy”. Dường như Tạo hóa đã trao cho cậu đôi tai ấy để bù lại khiếm khuyết về đôi mắt, và may mắn là cô Beneduci đã nhận ra được điều đó.
Cả lớp quay trở lại bài học. Chú chuột đã bị bắt. Còn trong trái tim của cậu bé Steve với đôi mắt không thể nhìn thấy, đã trỗi dậy một niềm tự hào và niềm tự hào ấy luôn đi cùng cậu qua năm tháng. Từ năm lên mười, Steve Morris, với đôi tai kỳ diệu, được mọi người công nhận là một thiên tài. Sau này, với nghệ danh Stevie Wonder, cậu đã đem đến cho nền âm nhạc thế giới những đóng góp to lớn. Cậu trở thành một ca sĩ, nhà soạn nhạc, kiêm nhà sản xuất với năm giải Grammy và nhiều giải thưởng danh giá khác.
Và không ai biết được rằng câu chuyện về chú chuột bị cô giáo buộc sẵn trong thùng giấy vụn đã mang lại niềm tin cho cậu.
Trích sách Bụi Phấn