Chiếc lọ Giáng sinh diệu kỳ Kỳ 2: Những ngày hạnh phúc của hai mẹ con Hope

12/12/2018 15:30
Chiếc lọ Giáng sinh diệu kỳ Kỳ 2: Những ngày hạnh phúc của hai mẹ con Hope

Ngay từ giây phút đặt đứa bé vào chiếc ghế dành cho trẻ sơ sinh và thắt dây an toàn cho nó, Louise đã cảm thấy một tình cảm trìu mến trào dâng trong lòng.

Sang ngày hôm sau, niềm thương mến đó đã chuyển thành một tình yêu mãnh liệt, thế nên Louise quyết tâm sẽ giành được quyền dưỡng dục đứa bé này bằng mọi giá.

“Nó sẽ là con gái tôi.”- Louise nói với nhân viên xã hội phụ trách điều tra về nhân thân của bé gái. Và cho dù đã dùng mọi biện pháp tìm kiếm, tổ chức xã hội vẫn không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào về cha mẹ của đứa trẻ. Không một nhân chứng nào tại quán Chuck thấy mẹ bé mang bé đến vào ngày hôm ấy.

Có lẽ người phụ nữ ấy không còn ở thị trấn. Sau nhiều tháng điều tra, phỏng vấn và qua nhiều thủ tục hành chính phức tạp, cuối cùng tòa án cũng chấp thuận để Louise nuôi đứa bé. Sau khi nhận quyết định của tòa án, trên đường về Louise nói với cô bé: “Giờ thì chúng ta đã là một gia đình rồi, con gái à. Nhưng để mẹ nghĩ xem sẽ gọi con bằng cái tên gì đây”.

Và rồi Louise đã chọn cho cô bé một cái tên gắn với niềm hy vọng về tương lai tốt đẹp mà bà sẽ cố gắng tạo dựng cho con. Một cái tên nhẹ nhàng đầy yêu thương: Hope.

Năm Hope lên năm, sau rất nhiều lần đắn đo cân nhắc, Louise quyết định chở Hope đến quán ăn Chuck’s trên quốc lộ số 4 - nơi từ lâu cũng đã trở thành quán ăn yêu thích của hai mẹ con - và kể cho cô bé câu chuyện của 5 năm trước.

- Vậy ra mẹ không phải là mẹ ruột của con ư? -

Hope hỏi.

- Tất nhiên mẹ vẫn là mẹ con chứ, con yêu.

Nhưng ngoài mẹ ra, con còn có một người mẹ khác nữa, con có hiểu điều đó không?

Hope im lặng một lúc lâu rồi khẽ gật đầu.

- Nhưng mẹ ơi, liệu con có thể gặp lại mẹ ruột của con không?

- Mẹ chưa thể trả lời câu hỏi của con được, con yêu ạ. - Louise trả lời.

- Nhưng mẹ tin chắc là mẹ con rất mong được gặp lại con đấy. Không một người mẹ nào nỡ rời xa một thiên thần nhỏ đáng yêu như con đâu!

Cô bé con ngồi trầm tư, mân mê chiếc nón trong tay:

- Mẹ con có yêu con không?

- Tất nhiên là có rồi, con yêu. Chắc chắn mẹ con rất yêu con nên mới quyết định trao cho con một cuộc

sống mới tốt đẹp hơn.

Hope gật gù không hỏi gì thêm.

Một ngày nọ, khi hai mẹ con đang tay trong tay về nhà sau buổi bế giảng năm học mẫu giáo, Hope nói với mẹ về dự định tương lai của mình:

- Sau này con sẽ trở thành tổng thống hoặc một phóng viên thật nổi tiếng.

- Mẹ nghĩ nghề phóng viên sẽ hợp với con hơn đấy, rồi mai này con gái bé bỏng của mẹ sẽ trở thành một nữ phóng viên tài ba. - Louise vừa nói vừa nheo nheo mắt.

Lúc đó, Louise không hề biết rằng lời tiên đoán của mình lại chính xác đến vậy.

Những ai quen biết Hope vẫn thường kháo nhau rằng cô bé đã biết viết ngay từ trong bụng mẹ. Từ khi còn nằm nôi, Hope đã thích cầm bút và giấy thay vì chơi lục lạc hay búp bê. Năm học lớp hai, Hope đã viết được vài vở kịch ngắn cho dịp liên hoan trường.

Đến năm lớp ba, Hope viết một truyện ngắn thật cảm động về một chú chuột vô gia cư trúng số một khoản tiền kếch xù và đã dùng số tiền đó để cứu gia đình trong cơn khốn khó. Trong hai năm học lớp 4 và lớp 5, Hope đều đặn viết bài cho một tờ báo gia đình chỉ có một trang là tờ The Jensen Report. Lên lớp sáu, Hope đã biên soạn niên giám địa chỉ của tất cả họ hàng xa gần, bạn bè, thầy cô giáo cũ mà nhiều người trong số đó không có chút liên hệ nào với nhau.

Quyển niên giám rất thành công và thu hút gần 40 người đăng ký thành viên qua email từ hơn 6 tiểu bang, kể cả từ Canada. Thời gian thấm thoát trôi qua, Hope lớn lên và trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Đôi mắt màu xanh lơ thuở thơ bé của cô giờ bỗng có thêm một quầng xanh lục bích xung quanh.

“Mỗi khi nhìn sâu vào mắt con, mẹ có cảm tưởng như đang nhìn thấy hai hạt ngọc long lanh ngời sáng!”- Louise vẫn thường âu yếm nói với con gái. Mái tóc vẫn cột cao trên khuôn cổ trắng ngần của Hope càng ngày càng sậm màu hơn trước - điều vốn rất hiếm hoi đối với những người có nước da trắng và đôi mắt xanh như Hope.

Cô gái trẻ vẫn thường nghĩ về người mẹ ruột đã bỏ mình lại quán Chuck’s.

- Mẹ ơi, mẹ có nghĩ rằng mẹ ruột con vẫn đang sống đâu đó quanh đây không mẹ? Chắc là nhìn con rất giống mẹ con phải không? Mẹ có nghĩ là bà ấy cũng thích uống nước chanh đỏ hơn chanh vàng như con không? Liệu có khi nào bà nhớ đến con không mẹ?

- Có thể con à... Có thể lắm chứ! - Louise vẫn thường trả lời Hope như vậy. Về phần Hope, cô vẫn ấp ủ ước muốn một ngày nào đó sẽ được gặp lại mẹ ruột của mình, nhưng lý trí cô lại không cho phép cô kỳ vọng quá nhiều về điều đó. Cô sợ mình phải thất vọng khi tìm kiếm một con người giữa biển đời quá bao la và rộng lớn này.

Từ khi Hope lên hai, hai mẹ con duy trì truyền thống đón Giáng sinh bằng một buổi tối ngon lành tại quán Chuck’s. Bữa tiệc gồm có thịt gà, bánh quy kem và sau đó thực khách sẽ được phục vụ bánh nướng miễn phí ăn kèm kem va-ni thỏa thích. Hai mẹ con vừa thong thả dùng bữa vừa trò chuyện, đồng thời kín đáo quan sát từng thực khách trong quán, lòng thầm mong sẽ tìm được chút manh mối về mẹ ruột của Hope.

Suốt ba giờ quan sát, Hope luôn miệng nói với Louise:

- Rồi mẹ xem, mẹ ruột của con nhất định sẽ đến mà. Và lần nào cũng vậy, bà Louise sẽ trả lời con:

- Có thể lắm chứ, chúng ta cứ chờ xem.

Nhưng người phụ nữ bí ẩn đó vẫn chưa bao giờ xuất hiện. Và năm nào cũng vậy, Hope luôn kết thúc bữa tiệc bằng lời quả quyết:

- Chắc chắn là sang năm mẹ à! Con biết chắc như thế!

Trích Chiếc lọ Giáng sinh diệu kỳ


Gửi bình luận
(0) Bình luận
HẠT GIỐNG TÂM HỒN
2019 Bản quyền thuộc về hatgiongtamhon.com.vn. Phát triển bởi ONECMS
Thứ 5, 21/11/2024