Bụi phấn - Bàn tay cô giáo

Đoàn Xuân16/11/2018 08:20
Bụi phấn - Bàn tay cô giáo

Mùa thu hoạch năm đó, lễ Tạ ơn gần kề, cô giáo chủ nhiệm một lớp 1 nọ giao cho học trò của mình một “bài tập” cực kỳ thú vị. Cô muốn bọn trẻ vẽ một bức tranh về điều mà chúng biết ơn nhất.

Khi ấy, hầu hết học sinh trong lớp cô đều có điều kiện kinh tế eo hẹp, nhưng vẫn có gia đình mừng ngày lễ với gà Tây và đầy đủ các phong tục đẹp theo truyền thống. Hẳn cô nghĩ rằng đây là cơ hội để những học trò của mình thể hiện thiên hướng nghệ thuật của chúng. Và quả là bọn trẻ đã được thỏa sức sáng tạo, vui đùa.

Đứa vẽ nhà, đứa vẽ cánh đồng lúa mênh mông, đứa vẽ biển cả, đều là những thứ chúng được dạy phải biết ơn. Nhưng Douglas đã vẽ một bức tranh rất khác. Trong mắt bạn bè thì cậu luôn là một cậu bé rất khác lạ. Douglas là một đứa trẻ khó khăn, yếu đuối và buồn bã. Giờ ra chơi, khi bạn bè nô nức vui đùa thì cậu chỉ rụt rè đứng bên cạnh cô giáo với ánh mắt buồn bã. Người khác thậm chí có thể cảm nhận được những đau đớn mà cậu bé chịu đựng thông qua ánh mắt ấy.

Bức tranh khác thường của Douglas vẽ một bàn tay. Duy nhất một bàn tay, không gì khác, trên tay cũng không cầm nắm vật gì. Cả lớp đều cảm thấy bức vẽ của cậu ấy khó hiểu như chính con người cậu ấy vậy. Bọn trẻ bắt đầu thi nhau đoán, có người bảo đấy là bàn tay một người nông dân, vì nông dân cung cấp gà Tây. Một bạn khác cho rằng đó là bàn tay của một viên cảnh sát, vì cảnh sát bảo vệ và trông giữ an toàn cho mọi người. Cuộc thảo luận cứ thế mỗi lúc một đi xa, cô giáo phải nhắc nhở cả lớp.

Cô đến bên Douglas, nhẹ nhàng cúi xuống bên bàn cậu, hỏi nhỏ:

- Đó là bàn tay của ai vậy, Douglas? 

Cậu bé ngại ngùng quay mặt đi, thì thầm:

- Đó là tay của cô, thưa cô.

Lớp học bỗng yên ắng như tờ. Trong dòng hồi tưởng tràn về, lũ trẻ nhìn thấy cô giáo cầm tay chúng bước qua cánh cửa phòng học này vào ngày đầu tiên. Nhớ cô đã nắm tay chúng đi đến nơi này, nơi khác. Cô thường nói với Douglas “Nắm lấy tay cô, Douglas. Chúng ta cùng ra ngoài”.

Cô đã cầm tay Douglas và mọi đứa trẻ trong lớp, dạy chúng nắn nót những chữ viết đầu tiên với cây bút chì. Bàn tay cô luôn chìa ra cho bọn trẻ mỗi khi chúng cần. Và Douglas đã biết ơn điều đó rất nhiều. Cô giáo chớp chớp đôi mắt rưng rưng, nhẹ nhàng cầm tay Douglas, thì thầm:

- Cảm ơn em.

Cả lớp lại tiếp tục bài học, dĩ nhiên là khi ấy ai cũng mang tâm trạng ngọt ngào lâng lâng khó tả. Đấy là mùa lễ Tạ ơn mà không ai có thể quên được.

Bụi phấn


Gửi bình luận
(0) Bình luận
HẠT GIỐNG TÂM HỒN
2019 Bản quyền thuộc về hatgiongtamhon.com.vn. Phát triển bởi ONECMS
Thứ 5, 21/11/2024