Con người, không phải không có sự lựa chọn, mà là chưa cố gắng đủ nhiều. Bạn không nghĩ vậy ư? Hãy để tôi kể cho bạn nghe về câu chuyện chiến đấu với vòng xoay cơm áo của chính tôi.
Xuất thân từ tầng lớp lao động, tôi hiểu rất rõ một điều khi tôi muốn một điều gì, tôi phải cố gắng hết sức bằng mồ hôi, nước mắt và cả những kế hoạch tính toán cụ thể. Từ lúc 16 tuổi, tôi đã không còn vô lo mà phải luôn nghĩ cách nuôi sống bản thân và theo đuổi từng ước mơ của mình. Tôi không phải một hotgirl cứ nhõng nhẽo với bạn trai đại gia để có khoản tiền chu cấp mỗi tháng, không phải rich-kid với sự bao bọc của bố mẹ, không phải người giỏi ăn nói hay vai vế với sự sở hữu mối quan hệ kếch xù.
Chân dung nhà văn 9X Gari.
Những gì tôi có được, là con số 0 tròn trĩnh và hai bàn tay trắng, cùng với cái đầu luôn luôn không ngừng suy nghĩ, không ngừng vươn lên, cho dù cứ làm cái gì mới mẻ là bị vùi dập không thương tiếc.
Và thế rồi, tôi đã phải đánh đổi cái gì để có được vị trí như ngày hôm nay, là những năm (vâng, năm chứ không phải tháng, ngày) sống bằng nỗi đau bị xem thường, bị người quen quay lưng, có những khoản nợ đeo bám và luôn phải nghĩ rằng ngày mai có đủ tiền ăn hay không. Tôi đã sống những tháng ngày như vậy đấy. Có thể bạn không tin, nhưng có những ngày tôi chỉ ăn mì gói cho qua ngày, hoặc những ổ bánh mì 15.000-20.000 đồng ngoài đường. Những tháng ngày rong ruổi chạy xe máy xin việc làm bàn tay tôi đen sạm, đến mức không một người con trai nào muốn ngó ngàng tới. Nhưng biết làm sao được, lúc đó, miếng ăn quan trọng hơn tình yêu. Tôi đã sống như thế, suốt 4, 5 năm kể từ lúc lên Sài Gòn.
Đừng nói với tôi rằng bạn hiểu tôi, nếu bạn chưa từng xem trọng từng những đồng lẻ như 2.000, 5.000 hay 10.000 đồng. Bởi vì sao, có lúc tôi cho người ăn xin bên đường từng đó tiền, nhưng họ đã chửi lại tôi đấy vì cho rằng những gì tôi cho đi là không đủ. Lúc đó tôi chỉ nhoẻn miệng cười, vậy lúc tôi khó khăn nhất, tôi có chê tiền không? Dĩ nhiên là không. Một vài nghìn cũng đủ mua một ổ bánh mì không, cũng đủ để gửi xe, cũng đủ để mua một gói mì cơ mà. Lúc tôi tay trắng - tích trữ tài sản - phá sản - rồi lại tay trắng - rồi lại tích trữ, tôi bán công sức của mình để lấy tiền, và được ai đó cho mình, dù chỉ một thứ gì đó nhỏ nhoi thôi, cũng đã khiến tôi biết ơn lắm rồi.
Bạn đã cố gắng đủ nhiều chưa? Đã cố gắng hết sức để thoát ra khỏi tình trạng hiện tại của mình chưa? Đã bao giờ bạn bước vào tình trạng cứ đi 1 bước nhưng lại lùi 2 bước chưa? Nếu bạn chưa bao giờ từng ức chế như thế, đừng vội buông xuôi. Bởi vì những năm tháng đó, cứ mỗi lần tôi có cảm giác như mình không thể chiến thắng nổi vòng xoay cơm - áo - gạo - tiền, tôi lại như được giúp sức bởi một phép màu nào đó. Bởi trong gang tấc, mới biết lòng người. Bởi trong gang tấc, con người mới bộc lộ bản năng sinh tồn và sự sáng suốt của bản thân.
Cơ hội chỉ đến với người có chuẩn bị.
Vậy nên, hà cớ gì, bạn trách đời, trách người, khi ý chí phấn đấu cho riêng bạn, bạn còn không có?
Hà cớ gì, bạn giữ hết tất cả mọi thứ trong đầu, không dám cả gan thực hiện, để rồi để cứ thế nuối tiếc khi ước mơ của mình bị người khác điều khiển?
Theo Doanh nghiệp và Tiếp thị