Tất cả những việc chữa bệnh đều phải bắt đầu từ bên trong, vì như ta đã biết, phần tâm linh mới là chính, cái vỏ vật chất bên ngoài chỉ là phụ thuộc.
Chính mình là nguyên nhân của những căn bệnh mắc phải
Dĩ nhiên, bàn tay của một y sĩ hay thuốc men có thể giúp người ta giảm bớt đau đớn do bệnh tật nhưng việc chữa lành căn bệnh thì hoàn toàn do các yếu tố tinh thần. Thể xác mà thiếu tinh thần thì không thể sống được, cũng như, tinh thần suy kiệt chính là nguyên nhân của những căn bệnh trầm kha ngày nay.
Thân xác chúng ta được cấu tạo bằng những tế bào. Những tế bào này được sắp đặt trong một chương trình tuyệt hảo để có thể nuôi dưỡng sự sống. Chúng tự thay đổi, sinh sản và loại trừ những tế bào đã cũ, đã hư hỏng, hay thiếu hiệu năng. Mặc dù chúng thu hút các chất bổ dưỡng từ môi trường chung quanh nhưng cái chương trình tuyệt hảo điều động chúng làm việc chính là phần tinh thần hay tâm linh nằm sâu ở bên trong chúng ta.
Cũng như thế, phần tâm linh của chúng ta nhận sự điều động từ tình yêu thương, do đó khi nó khép chặt cánh cửa này, không tin tưởng hoặc phủ nhận, thì nó sẽ phá hoại các chương trình tuyệt diệu đang điều hành phần vật chất của chính nó và từ đó bệnh tật có cơ hội phát sinh.
Nói cách khác, bệnh tật chẳng qua chính là sự hủy hoại trên một phương diện thâm thúy nào đó. Khi con người nản chí ngã lòng, họ thường thốt ra những câu như “tôi đau”, “tôi nhức”, “tôi bị bỏ mặc”, “tôi khổ quá”, “tôi không thể chịu đựng được”, v.v... Phải chăng luôn luôn có “cái tôi” trong những câu than vãn đó? Phải chăng không những mình đã chấp nhận cái tiêu cực đó là của mình mà còn đón nhận nó vào bên trong nữa?
Giờ đây ta chợt thấy chính mình là nguyên nhân của những căn bệnh mình mắc phải. Mọi sự kiện đã xảy ra đều do mình chấp nhận nó như thế. Muốn chữa bệnh, điều quan trọng là chúng ta không nên chối bỏ sự hiện hữu của bệnh tật hay các nỗi khó khăn, mà phải biết chối bỏ sức mạnh của nó đối với chúng ta. Chúng ta cần sống với đức tin chứ không phải chờ khi có kết quả rồi mới tin tưởng. Sự nhìn thấy kết quả hay nhận thức vốn là hoạt động của trí não, mà trí não thường phân tích, chứng minh và hợp lý hóa mọi vấn đề. Nó chỉ là những lý luận của thể xác, không thể so sánh với đức tin vốn được phần tâm linh điều khiển.
Bất cứ hành động nào dựa trên niềm tin chân thành chắc chắn sẽ có kết quả
Phát triển đức tin giống như người đi gieo hạt, dù có vài hạt rơi rớt ra ngoài, nhưng tựu trung, chúng ta vẫn gặt hái được kết quả. Bất cứ hành động nào xây dựng trên đức tin chân thành chắc chắn sẽ có kết quả và đó là định luật thiêng liêng.
Cho đến lúc đó tôi mới thấy được sức mạnh của tinh thần tác dụng trên vật chất là mạnh mẽ biết chừng nào. Đây là một điều mà trước đây tôi không hề biết đến, mà có lẽ đa số mọi người cũng không mấy ai để ý. Tôi thấy tinh thần có những hoạt động riêng biệt mà trí óc không thể hiểu được. Tôi nhìn thấy cái phần tinh thần này sáng chói giống như một bóng đèn điện trong thân xác con người. Khi nó tỏa sáng thì trung tâm chúng ta tràn đầy ánh sáng và tình yêu thương, và chính mãnh lực này cho thể xác sự sống và sức mạnh. Khi nó yếu đi thì tinh thần con người suy giảm và thể xác của con người bắt đầu có dấu hiệu của sự tàn tạ, tiêu vong.
Điều đáng nói ở đây là đa số con người lại không nghĩ như vậy. Họ bỏ ra rất nhiều thời gian để săn sóc cái thể xác tạm bợ, lo cho nó ăn thật ngon, ngủ nghỉ thật nhiều, chăm sóc cho các nhu cầu của nó, mà không hề biết lo cho phần tinh thần.
Tôi còn biết rằng chính chúng ta đã chọn bệnh tật cho chính mình qua thái độ của chúng ta trước cuộc sống. Những người tham lam, ích kỷ, chỉ thu vào chứ không biết cho ra, đã vô tình thu hút những năng lực tiêu cực vào mình và đó là một trong những nguyên nhân của bệnh ung thư. Các tế bào tích tụ các năng lực này sẽ phát triển bất thường, sưng phồng lên thành các cục bướu.
Những người sử dụng quyền lực đàn áp, ức hiếp người khác sẽ thu hút các mãnh lực tiêu cực và các mãnh lực này sẽ bóp nghẹt tim hay phổi. Tuy nhiên, bệnh tật còn là những bài học rất tốt giúp chúng ta phát huy phần tinh thần và sự học hỏi đau đớn khi bị bệnh sẽ giúp người đó ý thức hơn về hậu quả các hành động của họ.
Khi biết chấp nhận các sự kiện tiêu cực đã xảy ra và gắng sức vượt qua, người ta học được cách vô hiệu hóa các mãnh lực tiêu cực này và đó chính là bài học quan trọng mà con người cần phải học. Tôi ý thức rằng con người có thể chữa lành chính họ qua việc chấp nhận để phát triển, khởi đầu là tinh thần, tình cảm, trí não và sau cùng là đến thể chất, vì ai cũng có quyền sống một cuộc đời sung mãn.
Con người cần biết xả bỏ dĩ vãng, đã phạm lỗi thì cần biết ăn năn và sửa đổi, nếu làm tổn hại cho người khác thì phải biết cách chuộc lại những lỗi đó, nếu làm tổn hại tâm linh mình thì phải biết cầu xin tình yêu thương của Thượng Đế để chữa lành. Khi ngã thì biết tiếp tục đứng dậy và đi tiếp, dù có ngã cả triệu lần, người ta vẫn cần đứng dậy và tiếp tục vì đó là bài học mà họ cần phải học.
Trải nghiệm được điều này, tôi thấy rằng tuyệt vọng chính là một sự kiện ghê gớm mà ta cần phải tránh. Đôi khi sự tuyệt vọng, ngã lòng, thối chí có thể dẫn đến việc tìm một lối thoát bằng cách tự hủy hoại chính mình. Đó là một hành động sai lầm, có tính cách nhất thời, làm lỡ cơ hội học hỏi ở trần thế và khi bước qua cõi sáng, nhìn lại, ta sẽ tiếc nuối cái cơ hội học hỏi này biết bao.
Con người cần biết rằng họ xuống trần để học hỏi, kinh nghiệm và điều quan trọng là không nên khắt khe quá đáng với chính mình. Chúng ta cần đi từng bước một, trải nghiệm từng việc, không lo nghĩ về sự phán đoán, chê trách của người đời và cũng không lấy thước đo của họ mà đo lường hành động của chúng ta.
Tôi biết rằng tất cả sự sáng tạo đều khởi đầu bằng tư tưởng, nên mọi tội lỗi, lầm lạc, tuyệt vọng, hy vọng, sự ghen ghét hay tình yêu thương cũng bắt đầu từ tư tưởng. Cũng như thế, bệnh tật hay sự chữa lành bệnh cũng bắt đầu từ tư tưởng. Tóm lại, chúng ta có thể tạo hạnh phúc hay đau khổ cho chính chúng ta qua tư tưởng.
Theo Trở về từ cõi sáng - Nguyên Phong