Cuộc trò chuyện của 2 hòa thượng giữa đêm khuya
Trong một ngôi chùa cũ kỹ, một chú tiểu vừa khóc thút thít vừa nói với hòa thượng: "Sư phụ, ngôi chùa bé xíu này của chúng ta chỉ có con và thầy, lúc con xuống núi hóa duyên, người ta đều dùng những lời lẽ cay độc để nói con, họ nói con là hòa thượng hoang, tiền hương dầu mà họ cho chúng ta lại càng ít.
Hôm nay con đi hóa duyên, trời lạnh như vậy nhưng chẳng ai mở cửa cho con cả, nên cơm chay xin được cũng chẳng được là bao. Xem ra nguyện vọng xây một ngôi chùa trăm gian, chuông kêu không dứt mà thầy nói, e rằng khó mà thành hiện thực được."
Hòa thượng già không nói gì, chỉ nhắm mắt lại im lặng lắng nghe.
Ảnh minh họa.
Tiểu hòa thượng thao thao bất tuyệt một hồi, cuối cùng, sau khi im lặng hồi lâu, hòa thượng già mới mở mắt và hỏi: "Hôm nay gió bấc thổi mạnh, bên ngoài tuyết rơi dày, con có lạnh không?"
Chú tiểu người run lập cập, nói: "Con rất lạnh, hai chân đã lạnh cứng lại rồi."
"Vậy chi bằng chúng ta đi ngủ sớm hơn một chút đi!" – hòa thượng già nói. Rồi họ tắt đèn, chui vào trong chăn. Một lúc sau, hòa thượng hỏi: "Bây giờ con đã ấm hơn chưa?"
Tiểu hòa thượng đáp: "Tất nhiên là ấm áp hơn nhiều rồi ạ, giống như được nằm dưới ánh mặt trời vậy."
"Chăn bông để không trên giường rất lạnh lẽo, thế nhưng khi có người vào nằm, nó lại trở nên ấm áp, con nói xem chăn bông làm cho người ấm lên hay người làm cho chăn ấm lên?"
Chú tiểu nghe thầy nói thế liền cười: "Sư phụ, thầy thật hồ đồ, chăn làm sao làm người ấm lên được, đương nhiên là người làm cho chăn ấm lên rồi."
Hòa thượng già liền nói: "Nếu chăn bông không làm cho chúng ta ấm áp mà phải dựa vào chúng ta để ấm lên, vậy thì chúng ta đắp nó lên để làm gì?"
Tiểu hòa thượng nghĩ một lúc và nói: "Mặc dù chăn bông không làm cho chúng ta ấm lên nhưng một cái chăn bông dày có thể giữ lại hơi ấm cho chúng ta, giúp chúng ta ngủ thật ngon trong chăn."
Trong màn đêm, hòa thượng già tủm tỉm cười: "Chúng ta là tăng nhân, cũng giống như người nằm dưới chăn bông dày, còn chúng sinh ngoài kia chính là những chiếc chăn bông dày của chúng ta đó.
Chỉ cần chúng ta một lòng hướng thiện, chiếc chăn bông lạnh lẽo cuối cùng cũng sẽ được chúng ta làm ấm lên, và chiếc chăn bông mang tên chúng sinh cũng sẽ giữ lại hơi ấm cho chúng ta, chúng ta ngủ trong một cái chăn như vậy, con thấy có ấm không?
Ngôi chùa trăm gian, chuông kêu cả ngày không ngớt liệu có phải chỉ có trong giấc mơ không?"
Ảnh minh họa.
Chú tiểu nghe thầy nói vậy thì bất chợt tỉnh ngộ.
Từ hôm sau, mỗi ngày chú ta đều dậy rất sớm, xuống núi hóa duyên. Chú vẫn phải nghe nhiều lời lẽ không hay từ rất nhiều người, nhưng lúc này, chú không còn bực tức hay hằn học nữa, mà từ đầu đến cuối đều đối đãi với mọi người rất mực từ bi.
Cứ như thế, ngôi chùa một gian cũ kỹ của hai thầy trò dần trở nên rộng rãi theo thời gian, tăng nhân nhiều hơn, hương khách xa gần tìm đến, chú tiểu ngày nào cũng đã trở thành sư trụ trì của chùa.
Có lẽ để xây một ngôi chùa trăm gian, họ cần phải nỗ lực rất nhiều nữa, nhưng từ khi thay đổi tâm thái, tiểu hòa thượng đã thay đổi từng ngày.
Lời bình
Trên thế giới này, chúng ta đều sống trong "chăn bông", người khác chính là những chiếc chăn bông của chúng ta, khi chúng ta dùng trái tim để làm ấm chăn lên, những chiếc chăn cũng sẽ mang đến cho chúng ta sự ấm áp đến dịu dàng.
Tình yêu luôn cần có sự tương hỗ qua lại, sự ấm áp cũng vậy, nỗ lực làm ấm một người khác, dùng trái tim chân thật mỉm cười với thế giới, gửi đi tình yêu, thế giới cuối cùng sẽ trả lại cho chúng ta những nụ cười rạng rỡ.
Trí thức trẻ