Carlos sống với người mẹ đơn thân trong một căn hộ tồi tàn. Cha cậu bé đã bỏ rơi hai mẹ con từ vài năm trước. Ông ta sống cùng tòa nhà với họ nhưng luôn phớt lờ cậu bé và cư xử cứ như những người xa lạ. Ông ta chẳng bao giờ nói chuyện với cậu, thậm chí còn chẳng thèm gật đầu chào cậu một lần nào.
Không cần phải nói, điều đó đã để lại một vết thương tinh thần lớn đối với Carlos, khiến cậu ngày càng thu mình trong thế giới riêng của cậu. Carlos lúc nào cũng nhút nhát, không tự tin và những điều kinh khủng cậu trải qua ở trường càng làm cậu khổ sở hơn. Cô Alverez luôn cố gắng hết sức để giúp Carlos có thể đọc trôi chảy, nhưng cậu bé vẫn không tiến bộ nhiều.
Gần cuối năm học, cô Alverez nhận được một lời mời công việc mới. Cô có cơ hội chuyển đến một ngôi trường khác, một ngôi trường tốt hơn và cô cảm thấy vô cùng hào hứng.
Một ngày nọ, mẹ của Carlos đến gặp cô Alverez sau giờ tan học. Bà nói chuyện với cô bằng thứ tiếng Anh không chuẩn xác của mình:
- Cô đã giúp đỡ con trai tôi rất nhiều trong năm học này. Thật sự cảm ơn cô.
Cô Alverez khẽ gật đầu và mỉm cười. Mẹ của Carlos tiếp tục nói:
- Thằng bé không thể đọc được làm tôi cảm thấy rất lo lắng. Nếu cô tiếp tục dạy dỗ nó, tôi tin chắc thằng bé sẽ đọc được. Tôi nghĩ thằng bé sẽ rất bỡ ngỡ nếu phải bắt đầu lại với một giáo viên mới. Xin cô, cô Alverez, làm ơn hãy ở lại trường. Xin cô hãy dạy con tôi đọc chữ.
Kỉ niệm về những người Thầy trong cuộc sống luôn là những kỉ niệm đẹp nhất |
Tối hôm đó ở nhà, cô Alverez trằn trọc với lời khẩn cầu của mẹ Carlos, một người mẹ đang tuyệt vọng. Đó là lời năn nỉ của một người mẹ nhập cư, một người mẹ hiểu rõ con trai mình và biết rằng cuộc đời con trai bà sẽ tốt lên hay xấu đi, tất cả đều chỉ xoay quanh khả năng đọc hiểu của cậu bé. Mà một cậu bé như Carlos sẽ dễ dàng bị bỏ mặc, không ai chú ý đến…
Sáng hôm sau, cô Alverez ngỏ ý với hiệu trưởng rằng cô muốn tiếp tục dạy lớp tiếp theo của các học trò cô bây giờ, bao gồm cả Carlos. Ngài hiệu trưởng đồng ý.
Năm học mới đến rất nhanh, cô Alverez vẫn tận tình dạy dỗ và hướng dẫn học trò, đặc biệt là Carlos. Cô luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho cậu bé. Cô hy vọng điều đó sẽ dần phá vỡ vỏ bọc nhút nhát, sợ hãi của cậu. Mẹ Carlos không quay lại trường năm học đó.
Những phút giây hạnh phúc khi Cô - trò trở về bên mái trường xưa |
Nhiều năm sau, khi cô Alverez đang dạy học tại một trường ở vùng lân cận, quận Bronx. Lúc đó đã vào cuối năm học, cô ở lại trường muộn và gói ghém đồ đạc, quét dọn lớp học. Xong việc, cô rời khỏi trường và băng qua đường, hướng về phía xe ô tô của cô đang đậu. Khi vừa đến góc đường, cô sẩy chân ngã và làm rơi xấp giấy tờ trên vỉa hè. Cơn gió mạnh thổi bay mớ giấy tờ đi khắp các góc đường. Cô buông tiếng thở dài rồi nhanh chóng cúi người nhặt giấy tờ lên.
Lúc đó, có hai cậu trai trẻ cao lớn đi lòng vòng góc đường và bắt gặp tình thế khó khăn của cô. Hai cậu bắt đầu đi quanh để thu gom lại những tài liệu bay ra chỗ đường giao nhau. Cô thở phào nhẹ nhõm và tỏ ra cảm kích khi cậu trai lớn đưa cô xấp giấy tờ. Cô mỉm cười:
- Cảm ơn, cảm ơn chàng trai trẻ. Thật sự cảm ơn các cháu nhiều lắm.
Chợt một trong hai chàng trai trẻ khựng lại, mặt cậu ngơ ra. Cậu khẽ hỏi:
- Cô Alverez phải không ạ?
Họ nhận ra nhau chỉ trong khoảnh khắc. Đó là Carlos, cậu bé đã lớn như thế này rồi ư, cao to và bảnh trai nữa. Không chút ngại ngần, họ mừng rỡ ôm chặt nhau.
Những học trò ngày nào giờ đã là chàng trai trưởng thành - dẫu lớn nhưng lòng vẫn thấy bé nhỏ khi đứng bên người Thầy năm xưa |
- Carlos, em đã lớn thế này rồi sao? Em đã là một chàng trai rồi này. – Carlos tươi cười hạnh phúc.
Chàng trai còn lại, người vẫn đang nhặt những tờ giấy còn sót lại trên đường, cắt ngang:
- Xin lỗi... cô… cô là Alverez ạ? – Cậu dường như không tin vào mắt mình.
- Ừ, là cô đây. Cô có biết em không nhỉ? – Cô trả lời.
Bạn của Carlos trả lời nghiêm túc:
- Dạ không, cô không biết em nhưng em biết cô ạ. Tuần trước, em và Carlos tốt nghiệp trung học. Carlos là đại biểu học sinh đọc diễn văn trong ngày hôm ấy. Cậu phát biểu trước toàn thể học sinh và cậu kể cho chúng em nghe về một người giáo viên tuyệt vời, cô Alverez, người đã dạy cậu đọc, người luôn quan tâm và truyền cảm hứng cho cậu. Chính cô Alverez là người giúp cậu ấy có được thành công hôm nay. Chính là cô, phải không ạ?
Cô đứng sững nhìn hai chàng trai trẻ. Những giọt nước mắt bắt đầu rơi trên má cô, những giọt nước mắt hạnh phúc. Carlos ôm cô lần nữa. Bạn của Carlos xin được bắt tay cô với sự ngưỡng mộ vô bờ.
Bụi phấn