Trong cuộc sống, tôi đã gặp rất nhiều người thành công có những đặc điểm tương tự. Họ không xuề xòa với người khác, công việc, gia đình và thậm chí cả cách ăn mặc của chính mình.
Khi nhớ về một xứ sở thân yêu, ta nhớ gì nhiều nhất? Đâu phải chỉ là những địa danh nổi tiếng, bề thế mà người ta hay check-in! Ta nhớ nhiều những thứ nhỏ nhắn, “quê mùa” hơn, như thúng xôi vỉa hè, hay một xe phở đêm khuya, thơm lừng…
Không ai có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra trong ba năm tới. Nhưng thực tế là trong thay đổi thường có khủng hoảng, trong khủng hoảng thường có cơ hội.
Nghe rất nghịch lý, nhưng nhiều người thà chết chứ không suy nghĩ, và thực tế cho đến khi chết, họ cũng vẫn không chịu suy nghĩ. Nếu không có một tư duy sâu, mọi nỗ lực đều sẽ trở thành vô ích.
Jennifer là một phụ nữ thông minh, nhưng cô không hiểu tại sao mình lại chọn những người đàn ông không đối xử tử tế với mình và để bản thân rơi vào tình trạng bị ngược đãi.
“Sài Gòn một thuở - Dân Ông Tạ đó 3” cùng hai tập trước hoàn thiện bức tranh về khu Ông Tạ ngày xưa, về những nét đẹp trong văn hóa, nếp sinh hoạt của con người và đồng thời cũng là những tình cảm thương nhớ, tự hào, tâm huyết của Cù Mai Công
Năm nào cũng vậy, cứ từ tết Ta, trời nóng dần theo tiết hạ. Canh bún và bún riêu mới hôm cuối năm se lạnh, ít ai chú ý, bỗng trở thành món mà đi đâu trong vùng Ông Tạ cũng thấy, quán nào cũng kẻ ra người vào, cứ như rủ rê “đưa em vào hạ”.
Đã thành một thói quen từ 1954 trên vùng đất, quê hương mới của bao thế hệ Ông Tạ, từ trung tuần tháng Chạp, những sạp lá dong, khuôn gỗ gói bánh chưng lại thấy xung quanh trường Tân Bình (trước 1975 là Thánh Tâm).