Xưa có một nước lớn được cống nạp 3 bức tượng vàng giống hệt nhau, các bức tượng này rực rỡ khiến hoàng đế vui mừng. Nhưng đất nước nhỏ bé này lại đặt ra một câu hỏi: Trong ba bức tượng vàng này, cái nào đáng giá nhất?
Hoàng đế nghĩ ra nhiều cách, mời thợ kim hoàn đến kiểm tra, cân đo, ai cũng tay nghề cao nhưng vẫn không phân biệt được bởi bề ngoài của chúng giống nhau hoàn toàn. Làm sao biết được đây trong khi sứ giả đang chờ câu trả lời. Một đất nước lớn mà không biết điều nhỏ bé này có phải ê chề không?
Cuối cùng, có một ông lão đã nói cho vị vua biết rằng có một cách để phân biệt.
Hoàng đế mời sứ giả và ông lão kia cùng vào chính điện, ông lão cầm ba cọng rơm rồi tự tin nhét vào lỗ tai của tượng người vàng thứ nhất, cọng rơm rơi ra từ lỗ tai bên cạnh. Cọng rơm của người vàng thứ hai trực tiếp rơi ra khỏi miệng anh ta, còn cọng rơm của người vàng thứ ba sau làm tương tự thì rơi vào bụng bức tượng và không có âm thanh nào.
Ông lão khi này mới nói: Tượng vàng thứ ba là quý nhất. Ông giải thích, ba bức tượng tượng trưng cho ba loại người. Kiểu thứ nhất là nghe tai trái ra tai phải, hoàn toàn không biết lắng nghe. Loại thứ hai, nghe gì nói thế, thiếu suy nghĩ. Chỉ có kiểu người thứ ba, biết lắng nghe, giữ trong lòng để ngẫm nghĩ, như vậy mới là khôn ngoan nhất. Sứ giả im lặng và câu trả lời là chính xác.
Như người xưa nói: "Người khôn ngoan không khoe việc mình làm, nước thâm sâu không bao giờ cho thấy đáy", chính là như vậy.
Câu chuyện này cho chúng ta biết rằng người có giá trị nhất không nhất thiết phải là người có thể nói nhiều nhất. Thượng Đế ban cho chúng ta hai tai và một miệng, nghĩa là để chúng ta nghe nhiều hơn và nói ít hơn. Biết lắng nghe là phẩm chất cơ bản nhất của một người trưởng thành.
Ba phạm nhân phải ngồi tù trong ba năm, quản giáo đưa ra yêu cầu cho mỗi người đó là được chọn một thứ mình muốn.
Người phạm nhân quốc tịch Mỹ thích hút xì gà và đã yêu cầu mua ba hộp xì gà. Phạm nhân tiếp theo là người Pháp, lãng mạn nhất và muốn có một phụ nữ xinh đẹp đi cùng mình. Người còn lại là người Do Thái nói rằng anh ta muốn có một chiếc điện thoại để liên lạc với thế giới bên ngoài.
Ba năm sau, người đầu tiên lao ra là một người Mỹ với điếu xì gà nhét trong miệng và hét lên: "Cho tôi lửa, cho tôi lửa!" Hóa ra anh ta quên xin lửa để đốt thuốc.
Tiếp theo là anh người Pháp. Anh ta đang ôm một đứa trẻ trên tay, người phụ nữ xinh đẹp đang ôm một đứa trẻ trên tay và đứa con thứ ba đang mang thai trong bụng.
Người cuối cùng bước ra là người Do Thái, anh ta nắm chặt tay người quản giáo và nói: "Tôi tiếp xúc với thế giới bên ngoài hàng ngày trong ba năm qua. Công việc kinh doanh của tôi không dừng lại mà còn tăng 200%. Để tỏ lòng biết ơn, tôi sẽ gửi cho anh một chiếc xe hơi Shield! "
Câu chuyện này cho chúng ta biết rằng lựa chọn sẽ quyết định cuộc sống. Cuộc sống hôm nay được quyết định bởi lựa chọn của chúng ta ba năm trước và lựa chọn của chúng ta hôm nay sẽ quyết định cuộc đời của chúng ta ba năm sau. Chúng ta phải chọn cách tiếp xúc với thông tin mới nhất, hiểu được xu hướng mới nhất, để có thể tạo dựng tương lai của chính mình tốt hơn.
Một người đi mua một con vẹt và nhìn thấy tấm bảng ghi: Con vẹt này có thể nói hai thứ tiếng và giá là khoảng 650.000 đồng.
Một con vẹt khác cũng có một tấm bảng ghi: Con vẹt này nói được 4 thứ tiếng và giá khoảng 1.300.000 đồng. "Tôi nên mua con nào? Cả hai đều có màu sắc tươi tắn, rất linh hoạt và dễ thương." Người đó không thể quyết định.
Đột nhiên, anh ta tìm thấy một con vẹt già với bộ lông rụng gần hết giá cỡ 2.600.000 đồng.
Người đàn ông nhanh chóng gọi ông chủ: Con vẹt này có nói được tám thứ tiếng không?
Chủ quán nói: Không.
Người này nghĩ: Quái lạ, tại sao con vẹt này già, xấu và không có khả năng nói chuyện mà lại đáng giá đến như vậy?
Người bán hàng trả lời: Vì hai con vẹt kia gọi con vẹt này là ông chủ.
Câu chuyện này cho chúng ta biết rằng một nhà lãnh đạo thực sự không nhất thiết phải mạnh đến đâu, chỉ cần anh ta hiểu được lòng tin, sự ủy thác quyền lực và sự trân trọng, anh ta có thể đoàn kết những lực lượng mạnh hơn mình, từ đó nâng cao giá trị của mình. Ngược lại, nhiều người có năng lực lại quá cầu toàn và phải tự mình làm hết mọi việc, không ai giỏi bằng mình, cuối cùng chỉ có thể là nhân viên nghiên cứu và đại diện bán hàng giỏi nhất chứ không thể trở thành nhà lãnh đạo xuất sắc.
Hai cha con sống trên núi, hàng ngày lái xe bò xuống núi bán củi. Người cha già kinh nghiệm hơn, lái chiếc xe nhỏ, đường núi hiểm trở, nhiều khúc cua, cậu con trai tinh mắt hơn, luôn nhắc nhở ông mỗi khi muốn rẽ: "Ba ơi, khúc này có ngã rẽ".
Một lần người cha không xuống núi vì bệnh tật và người con trai đã tự mình lái xe. Khi đến khúc cua, con bò không chịu quay đầu, người con trai tìm đủ mọi cách để xuống xe đẩy và kéo, dùng cỏ để dụ con bò nhưng con bò không nhúc nhích.
Vậy vấn đề là gì? Cậu con trai cảm thấy khó hiểu. Cuối cùng cậu chỉ còn cách nhìn xung quanh không thấy ai, ghé sát tai bò hét lên: "Cha, quẹo cua!". Con bò nghe và đáp lại bằng cách rẽ sang hướng cậu muốn.
Bò sống theo phản xạ có điều kiện, còn người sống theo thói quen. Một người thành công biết cách phát triển những thói quen tốt để thay thế những thói quen xấu, khi những thói quen tốt tích tụ lại thì tự nhiên sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.
Lạc đà con trong vườn thú hỏi mẹ: "Mẹ ơi, tại sao chúng con lại có lông mi dài như vậy?"
Lạc đà mẹ nói: "Khi cát đến, lông mi dài cho phép chúng ta nhìn thấy phương hướng trong cơn bão."
Lạc đà con lại hỏi: "Mẹ ơi, sao lưng chúng ta xấu thế!"
Lạc đà mẹ nói: "Đây được gọi là cái bướu, có thể giúp chúng ta dự trữ rất nhiều nước và chất dinh dưỡng, để chúng ta có thể chịu đựng điều kiện khan hiếm và không có thức ăn trong hơn mười ngày ở sa mạc."
Lạc đà con lại hỏi: "Mẹ ơi, tại sao chân của chúng ta lại dày như vậy?"
Lạc đà mẹ nói: "Điều đó sẽ ngăn cơ thể nặng nề của chúng ta chìm xuống lớp cát mềm, thuận tiện cho những chuyến đi dài".
Lạc đà con mừng rỡ: "Chà, chúng ta thật hữu ích. Nhưng mẹ ơi, tại sao chúng ta vẫn ở sở thú mà không đi leo núi trên sa mạc?"
Chúng ta sinh ra là để có ích, nhưng tiếc là bây giờ không còn ai sử dụng nữa. Một thái độ tốt + một cuốn sách giáo khoa thành công + một giai đoạn vô hạn = thành công. Tiềm năng của mỗi người là vô hạn và mấu chốt là tìm ra một giai đoạn mà họ có thể phát huy hết tiềm năng của mình.
Có bảy người cùng chung sống với nhau. Mỗi ngày họ được chia cho một nồi cháo nhưng đáng tiếc là lượng cháo mỗi ngày đều không đủ cho mọi người ăn.
Lúc đầu, họ rút thăm luân phiên nhau, mỗi người chia cháo một ngày. Kết quả là, với cách chia cháo này, mỗi tuần chỉ có một người được ăn no, chính là vào ngày mà người đó đến phiên chia cháo. Cách này thật sự không ổn một chút nào.
Sau đó, họ quyết định chọn ra một người có nhân cách cao thượng nhất để chia cháo. Nhưng có quyền lực sẽ rất dễ dẫn đến sự băng hoại về đạo đức. Mọi người đều bắt đầu suy nghĩ tìm đủ mọi cách để làm hài lòng người đó, khiến cho cả một tập thể trở nên nhốn nháo, mục nát.
Cách này không ổn, họ quay sang thành lập một ủy ban chia cháo gồm 3 thành viên và 4 người còn lại là ủy viên, nhưng rồi họ cũng thường công kích, cãi vã khiến cho cháo được chia, đưa lên đến miệng cũng đã nguội ngơ nguội ngắt.
Cuối cùng họ đã nghĩ ra một phương pháp, đó là thay nhau chia cháo, người chia cháo sẽ phải chia cho mọi người xong rồi mới được nhận bát cháo cuối cùng.
Chẳng ai muốn bản thân chịu thiệt nên họ cố gắng để chia đều nhất có thể, nếu không, bản thân sẽ phải chịu thiệt thòi. Từ đó trở đi mọi người đều vui vẻ, luôn giữ hòa khí, và chung sống bình yên.
Cũng giống như câu chuyện của bảy người chia cháo ở trên, chế độ phân phối khác nhau sẽ dễ gây ra sự tị nạnh, so đo, đố kỵ.
Vì thế mỗi một đơn vị, nếu như còn tồn tại những điều khiến nhân viên làm việc không vui vẻ, nhất định là do cơ chế có vấn đề, nhất định là do chưa có sự công bằng và công khai, không có sự thưởng, phạt nghiêm khắc. Làm thế nào để đặt ra một cơ chế tốt nhất, đó là việc mà người làm quản lý, lãnh đạo phải suy nghĩ.
Theo Doanh nghiệp và Tiếp thị