Các bác sĩ khuyên cha nên nghỉ ngơi, phòng những chuyện bất trắc có thể xảy ra.
Trước tình hình đó, cha quyết định đăng ký làm tình nguyện viên tại một bệnh viện nhi. Cha tôi rất yêu trẻ con và đây thật sự là một công việc phù hợp với ông. Cha nhận làm việc tại khu điều trị cho những trẻ mắc bệnh hiểm nghèo. Cha trò chuyện và chơi đùa cùng chúng. Cha dạy bọn trẻ cách nặn các bức tượng bằng gốm.
Thế nhưng, thỉnh thoảng cha lại trở về nhà với vẻ mặt buồn bã. Những lúc ấy, tôi biết cha vừa mất đi một người bạn nhỏ. Dù rất đau buồn nhưng cha vẫn cố gắng an ủi những người cha người mẹ bất hạnh. Cha bảo cha sẽ sớm gặp con của họ ở thiên đường và hứa sẽ chăm sóc chúng cho đến khi họ có mặt trên đó. Cha còn hỏi họ có gửi lời nhắn nào tới bọn trẻ không. Lời hứa của cha tôi đã giúp nhiều người vơi đi nỗi đau buồn đang trào dâng trong lòng.
Trong số những đứa trẻ cha tôi chăm sóc có một cô bé khoảng chín tuổi đang mắc phải một chứng bệnh hiểm nghèo và bị liệt toàn thân. Dù không rành về y học nhưng tôi biết căn bệnh ấy thật sự rất khủng khiếp đối với cô bé. Mỗi ngày của cô bé đều trôi qua trong lặng lẽ và cô bé gần như chẳng còn điều gì để trông đợi ở cuộc sống.
Cha tôi quyết định giúp cô bé. Mỗi ngày, khi đến thăm cô bé, cha mang theo sơn, cọ và giấy vẽ. Cha đặt tờ giấy dựa vào một tờ giấy cứng, miệng ngậm cọ vẽ và bắt đầu sơn quét. Cha chỉ sử dụng miệng để vẽ chứ không dùng đến đôi tay của mình. Cha đến thăm cô bé bất cứ lúc nào có thể và vẽ tặng cô bé một bức tranh. Và ông luôn nhắc cô bé: “Cháu thấy không, chúng ta có thể làm được mọi thứ nếu ta quyết tâm”.
Cuối cùng, cô bé cũng bắt đầu học cách vẽ bằng miệng. Cả hai trở thành bạn bè thân thiết của nhau. Thế nhưng chẳng bao lâu sau, cô bé xuất viện vì các bác sĩ cho rằng họ không thể làm gì được hơn. Cha tôi cũng tạm dừng công việc tình nguyện ở bệnh viện vì bệnh tình của ông đột nhiên trở nặng.
Một thời gian sau, cha tôi khỏe hơn và quay lại công việc mà ông rất yêu thích ấy. Một hôm, cha bước dọc theo hành lang thì thấy cửa phòng của cô bé bị liệt ngày trước đang mở toang. Ông bước vào phòng và hết sức ngạc nhiên khi thấy cô bé trước đây đang bước đi bằng đôi chân của mình. Cô bé chạy thẳng đến chỗ cha và ôm ông thật chặt. Cô bé tặng cha bức tranh mà cô đã vẽ bằng tay; dưới bức tranh có đề: “Cám ơn ông đã giúp cháu tự bước đi”.
Khi kể cho tôi nghe câu chuyện xúc động đó, cha tôi đã khóc. Cha bảo tình yêu thương đôi khi còn kỳ diệu hơn cả người thầy thuốc. Cha đã cố gắng sống và cho đi tình yêu thương của mình để góp phần làm nên những điều kỳ diệu cho cuộc sống. Chỉ vài tháng sau khi được tặng bức tranh, cha tôi qua đời trong một cơn đột quỵ bất ngờ. Và cha đã ra đi với nụ cưòỉ mãn nguyện trên môi.
– Tina Karratti
Trích Cha – Điểm Tựa Đời Con
NHỮNG QUYỂN SÁCH HAY VỀ CHA | ||