Đời người giống như một hành trình, chỉ khi đi nhiều rồi, bạn mới biết đường ngắn hay dài; trải qua nhiều chuyện rồi mới biết chuyện có vui có buồn; nếm qua nhiều vị rồi mới biết vị có chát có nhạt.
Cái gì bạn cũng có thể buông bỏ, nhưng đừng buông bỏ niềm vui; cái gì bạn cũng có thể đánh mất, nhưng đừng đánh mất nụ cười.
Một người tự tin không nhất thiết phải luôn ngẩng đầu. Đầu, ngẩng lên được, cũng phải cúi xuống được. Bởi lẽ người tự tin, họ hiểu mình hơn, họ tự biết thân biết phận hơn. Họ biết mình giỏi ở đâu, họ có thể ngẩng đầu ở phương diện đó; nhưng nếu thiếu sót ở chỗ nào, họ hoàn toàn có thể cúi đầu khiêm tốn học hỏi để tiến bộ.
Khi thất vọng, ngẩng đầu nhìn trời là một phương hướng; khi đắc ý, cúi đầu nhìn đường là sự tỉnh táo; bạn ngẩng đầu làm việc, đó là dũng khí, bạn cúi đầu làm việc, đó là bản lĩnh; ngẩng đầu mỉm cười là một loại tâm thái, cúi đầu ngắm hoa là một loại trí tuệ; khi rơi vào nghịch cảnh, ngầng đầu là sự ngoan cường, khi đang thuận buồm xuôi gió, cúi đầu là sự điềm tĩnh; khi thấp cổ bé họng, ngẩng đầu là khí phách, khi ở vị trí cao, cúi đầu là sự khiêm tốn; khi sai, ngẩng đầu là muốn học hỏi, khi đúng, cúi đầu là khoan dung.
Rất nhiều người nội tâm không đủ tự tin, hi vọng mình dù ở trong hoàn cảnh nào cũng phải tràn đầy tự tin, đây thực ra là một nhận thức sai lầm. Vào những lúc nào đó, biết cách cúi đầu, bạn mới có ngày xuất đầu lộ diện. Sống ở đời, không phải cánh cửa nào cũng đều rộng mở, có những cánh cửa cần bạn cúi đầu nghiêng người để lách qua, vì vậy, phải học cách cúi đầu, để không gặp phải quá nhiều cản trở trong cuộc sống.
Sống, cầm lên được thì cũng phải buông xuống được. Cầm lên được là "sinh tồn", buông xuống được là "sống"; cầm lên được là năng lực, buông xuống được là trí tuệ. Có những người chẳng cầm lên nổi nên không có gì để buông xuống; có những người lại cầm lên quá nhiều rồi lại tiếc không muốn buông.
Cầm không được, không nên nổi chuyện gì; buông không xong, tâm phiền tim loạn. Ở bất kì giai đoạn nào của cuộc sống cũng đều không sợ bắt đầu lại từ đầu, mỗi một giai đoạn đều xem như một điểm xuất phát, đó là con đường bắt buộc phải kinh qua nếu muốn chạm tới đỉnh của chóp.
Thứ chúng ta muốn luôn có quá nhiều, nắm được rồi lại tiếc không nỡ buông. Nhưng thứ bạn có thể sở hữu dù sao cũng chỉ rất có hạn, bạn không nỡ bỏ cái này, cuộc sống ắt sẽ lấy đi cái khác của bạn.
Từ bỏ, không phải là yếu đuối, nhu nhược, mà là trí tuệ, nó khiến bạn có cái nhìn thấu đáo hơn về mọi thứ và cho bạn đủ dũng khí để buông tay. Chất lượng cuộc sống của mỗi người không nằm ở việc bạn sống được bao lâu, bạn sở hữu bao nhiêu thứ, mà nằm ở chỗ bạn nắm bắt được bao nhiêu khoảnh khắc tuyệt vời và buông bỏ được bao nhiêu thứ không thuộc về mình.
Thế giới luôn rất công bằng, cũng giống như ánh mặt trời chiếu rọi mọi nơi trên Trái đất, ánh sáng mặt trời mà bạn nhận được mỗi ngày cũng không ít hơn người khác, bạn chào đón bình minh vào cùng một thời điểm mỗi ngày như bao người khác. Thế giới sẽ không cho bất kỳ ai đặc quyền hay đường tắt. Nếu bạn tạm thời có được một số cái gọi là đặc quyền và bạn sử dụng cái gọi là đường tắt, sẽ không lâu nữa mọi thứ sẽ được nhân đôi theo hướng khó khăn khi trở lại với bạn, và những gì bạn phải trả giá chắc chắn sẽ còn đau đớn hơn cả.
Theo Doanh nghiệp và Tiếp thị