Thậm chí chúng tôi còn hy vọng có tên trộm nào đó lẻn vào nhà, trông thấy cảnh nghèo khổ của chúng tôi mà động lòng thương xót và để lại cho chúng tôi thứ gì đó.
Phần lớn tuổi thơ của tôi là ở trên đường phố và chơi bóng với lũ bạn. Những lúc không may, tôi ngã đập gối xuống lề đường lát đá hoặc trải nhựa đường cứng. Thường những lúc như vậy, tôi khóc ròng mà chạy về với mẹ cùng vết thương rướm máu. Và mẹ thường quỳ xuống, đặt môi lên vết thương để “hôn cho nó hết đau”. Lần nào cũng thế, tôi khỏi đau ngay. Rồi chỉ cần băng qua quýt bằng một cái băng dán, tôi ngay lập tức trở ra đường chơi tiếp với đám bạn.
Nhiều năm sau này, khi đã lớn, tôi cứ tự nhủ làm như thế thì thật là mất vệ sinh. Ấy vậy mà chưa bao giờ tôi bị nhiễm trùng cả, thậm chí ngược lại, nó có tác dụng còn nhanh hơn cả thuốc giảm đau.
Chính mẹ là người đã dạy cho tôi hiểu rằng trái tim nhân hậu của bà có một sức mạnh to lớn giúp chữa lành vết thương
Trích Buông bỏ buồn buông