Hành trình về Phương Đông: Vị đạo sĩ có thể chữa bách bệnh - P3

11/04/2019 08:30
Hành trình về Phương Đông: Vị đạo sĩ có thể chữa bách bệnh - P3

Ram Gopal Mukundar là một đạo sĩ nổi tiếng có thể chữa trị mọi bệnh tật. Ông thành lập một đạo viện (Ashram) ở ngoại ô Rishikesh và có khá đông môn đệ.

Vị đạo sĩ có bước đi vững chãi như mãnh hổ

Qua sự giới thiệu của tiến sĩ Kavir, ông bằng lòng tiếp xúc với phái đoàn. Ram Gopal có thân thể cực kỳ tráng kiện như một lực sĩ, bước đi của ông vững chãi và uyển chuyển như mãnh hổ, giọng nói hùng tráng như tiếng cồng. Hàng ngày, ông dành riêng một thời gian để tiếp xúc với bệnh nhân. Ông yêu cầu phái đoàn ngồi đó xem ông trị bệnh. Bệnh nhân gồm đủ hạng người, từ các bậc thượng lưu quý phái ngồi trên kiệu đến các loại bình dân nghèo đói, lê lết. Họ mang đủ thứ bệnh, từ các loại bất trị như ung thư, cùi hủi, đến các chứng đau tim, phong thấp, tiểu đường, v.v. Một bệnh nhân ăn mặc sang trọng, khuôn mặt tái nhợt cho biết ông là một phú ông giàu có tại Madras, bị đau tim đã đến thời kỳ trầm trọng. Bác sĩ cho biết nếu lên cơn một lần nữa chắc chắn ông không thể sống.

Ram Gopal yên lặng nghe bệnh nhân kể lể rồi cho biết:

- Hơi thở của ông bị đứt quãng nhiều, tôi nghĩ cơn đau tim sẽ tái phát trong một thời gian không lâu nữa.

Bệnh nhân xanh mặt quỳ mọp xin cứu mạng. Ram Gopal thong thả cho biết:

- Ông có thể sống thêm nhiều năm nữa nếu chịu khó điều trị. Chắc hẳn ông đã biết cách trị bệnh của tôi?

Bệnh nhân im lặng suy nghĩ. Ram Gopal giải thích cho phái đoàn:

- Bệnh tật là kết quả của những gì trái với thiên nhiên. Sống thuận theo thiên nhiên không thể có bệnh. Con người bẩm sinh đều khỏe mạnh, họ mắc bệnh vì các thói quen, lối sống không hợp tự nhiên, rồi theo thời gian tiêm nhiễm vào cơ thể làm suy nhược. Khi bệnh mới phát ra, con người ỷ lại vào thuốc men, các phát minh khoa học. Tiếc thay, lối này chỉ có thể tạm thời cầm giữ bệnh tật cho nó không phát lên chứ không trừ tuyệt căn. Y học phương Tây chỉ ngăn bệnh tật không làm nguy hại đến tính mạng trong một thời gian, rồi sau đó cũng bó tay. Muốn trừ bệnh hoàn toàn, chỉ có một cách duy nhất là cương quyết trừ tuyệt gốc và người duy nhất có thể chữa được là "chính mình" mà thôi, ngoài ra không có ai khác. Một khi bệnh nhân ý thức được điều này và nhất định theo đuổi cách trị đến cùng thì hầu như bệnh gì cũng có thể chữa khỏi.

Hành trình về Phương Đông: Vị đạo sĩ tráng kiện có thể chữa bách bệnh chỉ với uống nước suối và ăn cơm nhạt (P3) - Ảnh 1.

Bệnh tật đến với bạn là kết quả của những gì trái với thiên nhiên, sống thuận theo nhiên nhiên không thể có bệnh

Giáo sư Mortimer lên tiếng:

- Xin ông giải thích rõ ràng hơn nữa.

- Cách chữa cũng rất giản dị, việc đầu tiên bệnh nhân phải làm là quyết định xem có theo phương pháp này được không? Nếu nhất quyết thì người ấy phải từ bỏ tức khắc tất cả gia tài, sự nghiệp, hoàn cảnh gia đình bên ngoài để gia nhập đạo viện cho đến khi hết bệnh.

- Ông muốn nói họ phải trở thành tu sĩ hay sao?

Ram Gopal bật cười:

- Không phải thế, đây không phải là một đạo viện có tính cách tôn giáo. Tôi không bao giờ bắt buộc ai phải học giáo lý, tin tưởng một số giáo điều, nghi thức hay sùng kính một đấng vô hình nào hết. Đạo viện (Ashram) này chỉ có mục đích chữa bệnh. Điều tôi muốn thực hiện là để bệnh nhân phải rời bỏ cái nếp sống cũ, cái hoàn cảnh, nguyên nhân đã khiến họ mắc bệnh. Lo nghĩ, phiền não, dinh dưỡng không đúng cách là nguyên nhân chính của hầu hết các thứ bệnh. Phải dẹp bỏ, dứt sạch tất cả cho tâm hồn thật thảnh thơi thoải mái, rồi mới có thể chữa trị được. Đó là điều kiện quan trọng nhất của phương pháp này.

- Nhưng việc gì phải từ bỏ tất cả, đi dưỡng bệnh một nơi xa cũng có hiệu quả tương tự vậy.

Ram Gopal bật cười:

- Điều này không thể chữa tận gốc được, hoàn cảnh tuy có khác nhưng đầu óc bệnh nhân vẫn còn cố chấp, suy nghĩ, lo lắng thì làm sao dứt được phiền não? Chỉ có hoàn toàn dứt bỏ, để đầu óc không còn bận tâm chút gì nữa, để trở nên con người hoàn toàn mới thì may ra mới có thể chữa hết bệnh được.

Hành trình về Phương Đông: Vị đạo sĩ tráng kiện có thể chữa bách bệnh chỉ với uống nước suối và ăn cơm nhạt (P3) - Ảnh 2.

Từ bỏ gia tài, nhà cửa, gia đình đâu phải dễ dàng, mấy ai đã làm được như thế?

Nói thì thật giản dị nhưng nó là cả vấn đề…

- Này ông bạn, nếu chết, ông có mang mấy thứ đó đi theo được không? Ông cứ việc ôm chặt lấy những thứ giả tạo vật chất rồi để đau đớn giày vò và cái chết quanh quẩn ám ảnh chăng? Trước sau gì cũng mất nó, thì thà bỏ quách đi có hơn không? Cách chữa này có thể coi như ta đã chết rồi, đã mất tất cả rồi, và đi tìm cái sống trong cái chết. 

Nguyên lý của bệnh như sau: con người chìm đắm trong danh lợi, lo quanh nghĩ quẩn, tích trữ tài sản mà quên sự vô thường ở đời. Họ chỉ thấy lợi nhỏ mà quên hại lớn. Lo làm giàu vật chất mà quên tu tâm dưỡng tinh thần, vì thế thân thể suy nhược, tâm trí điên đảo, thần trí bất nhất, lại thêm tửu sắc quá độ, hỉ nộ bất thường, dinh dưỡng coi thường, và bệnh tật do đấy mà sinh ra. 

Khi bệnh còn nhẹ ta không để ý chữa trị, đến khi nó phát ra đe dọa trực tiếp vào đời sống, ta mới hoảng hốt tin tưởng vào các phát minh khoa học chữa trị. Thuốc men chỉ tạm thời ngăn chặn khiến cho bệnh chậm tái phát, kéo dài cuộc sống để ta tiếp tục đắm chìm trong dục vọng, phiền toái một thời gian nữa. Đến khi thuốc men trở nên vô hiệu, bệnh tái phát thật mạnh, thì khoa học bó tay, và con người chấp nhận sự phải đến sẽ đến, và coi như đó là số mạng. Đây là một lầm lẫn rất lớn mà ít ai để ý. 

Nguyên nhân chính của bệnh là do sự bận rộn với đời sống hàng ngày, nếp sống càng tiện nghi thì họ lại càng hết sức lao tâm lao lực để đạt đến cái tiện nghi hơn nữa. Thêm vào lòng tham muốn chiếm đoạt, tranh đua để thỏa mãn dục vọng nhất thời, khiến cơ thể trở nên mất quân bình, phá hoại cơ quan thần kinh. 

Cơ quan này là đầu mối của mọi thứ bệnh nên theo thời gian, bệnh từ từ ngấm vào tạng phủ khiến con người càng ngày càng lệch lạc, sống nghịch với thiên nhiên, mất đi sự an lạc sẵn có; nói một cách khác là họ mất đi chính mình. Sự xả ly, dứt bỏ tất cả là bước đầu để trở lại cái tinh thần nguyên thủy là điều kiện cần thiết để trị dứt căn bệnh trầm kha của loài người.

Hành trình về Phương Đông: Vị đạo sĩ tráng kiện có thể chữa bách bệnh chỉ với uống nước suối và ăn cơm nhạt (P3) - Ảnh 3.

Bệnh nhân chữa bệnh chỉ được mang theo một bộ quần áo, uống nước suối và ăn cơm nhạt

Ram Gopal cho phái đoàn biết bệnh nhân chỉ được mang theo một bộ quần áo và tuyệt đối không được tiếp xúc với ai trong thời gian điều trị. Dĩ nhiên, khi hoàn tất việc chữa trị, họ có thể rời nơi này theo ý muốn. Một số người sau khi vào đây không từ bỏ việc đời lại bỏ ra về, và số này không phải ít.

Giáo sư Allen thắc mắc:

- Nhưng sau khi vào đây, họ sẽ phải làm gì? Ông chữa trị ra sao?

- Như các ông đã biết, yếu tố đầu tiên là cương quyết chữa bệnh cho đến khi tuyệt căn mới thôi. Yếu tố này đòi hỏi việc xả ly, dứt bỏ tất cả mọi sự. Yếu tố thứ hai là tự mình chữa trị lấy cho mình vì không ai có thể chữa bệnh cho ai cả. Yếu tố này đòi hỏi việc làm chủ các cảm giác của mình để chữa bệnh. Tại đây, bệnh nhân ăn rất ít, thời gian đầu họ chỉ uống nước suối và ăn cơm nhạt thôi. Phương pháp này nhằm tẩy uế các chất độc trong cơ thể.

Một lý do quan trọng gây nên nhiều chứng bệnh là sự ăn uống bừa bãi, không tiết độ. Để giúp cơ thể loại bỏ các độc tố đã nhiễm từ lâu, bệnh nhân chỉ ăn thật nhạt nghĩa là không một chút gia vị, đường hay muối. Mỗi ngày, bệnh nhân chỉ ăn một lần trước buổi trưa và uống nước vài lần thôi. Uống ít nước giúp cho tim đập chậm lại vì dung lượng nước qua tim sẽ ít đi. Tim và thận được nghỉ ngơi sẽ giúp cơ thể lấy lại quân bình mau chóng, đây là hai cơ quan thiết yếu giữ các vai trò quan trọng cho việc phục hồi sức khỏe. Ăn nhạt khiến gan và dạ dày thải bỏ các độc tố tích tụ trong đó. Cứ như thế trong khoảng hai tuần lễ là đa số độc tố đã bị khu trục cả. Nếu muốn, các ông cứ thử ăn nhạt ít tuần lễ là thấy cơ thể đổi khác ngay.

Ngoài việc dưỡng sinh đúng cách, bệnh nhân dành trọn thời giờ tập Yoga để lấy lại quân bình cho cơ quan thần kinh, khối óc. Tư thế đầu tiên phải tập là cách ngồi cho ngay ngắn, lưng thật thẳng để luồng hỏa hầu di chuyển không gặp khó khăn. Hai tay buông thõng trên đầu gối và thở thật tự nhiên, không cố gắng thái quá. Trong khi tập tư thế này, không để tâm xao động, lo nghĩ việc gì, phải "vô cầu, vô niệm" mới là đúng cách. Không sử dụng thần chú hay xin xỏ một đấng thần linh nào, mà chỉ cần hết sức tự nhiên, theo thời gian bệnh sẽ từ từ thuyên giảm.

Hành trình về Phương Đông: Vị đạo sĩ tráng kiện có thể chữa bách bệnh chỉ với uống nước suối và ăn cơm nhạt (P3) - Ảnh 4.

Phương pháp chữa bệnh hoang đường khó tin lại trở nên vô cùng nhiệm màu

Giáo sư Mortimer thốt lên:

- Chỉ có thế thôi ư? Như vậy giản dị quá có khó gì đâu?

Ram Gopal thản nhiên:

- Dĩ nhiên, nhưng phải làm thật chuyên cần không gián đoạn trong suốt thời gian tại đây cho đến khi khỏi bệnh.

Mọi người nhìn nhau, họ nghĩ đạo sĩ này phải có một phương pháp gì ghê gớm lắm hoặc sử dụng thuốc men gì đó để chữa trị, chứ phương pháp ông nói thật tầm thường và có vẻ hoang đường khó tin.

Ram Gopal hiểu ý:

- Khi trở về với chính mình, với con người nguyên thủy, hòa hợp với thiên nhiên thì bệnh tật và sức khỏe chỉ là những gì tương đối, không còn tranh chấp nữa. Con người thật của ta vốn sẵn có kia mà, việc gì phải gò bó, khó khăn mới tìm được. Khi dứt bỏ tất cả, ta trút được một gánh nặng ở tâm hồn. Khi ăn uống đúng cách, ta loại bỏ yếu tố gây nên bệnh tật, và cách tập Yoga giúp ta lấy lại quân bình nguyên thủy, trở về với con người thật của mình, như vậy là "tự mình chữa cho mình", không ỷ lại vào một tha lực hay một yếu tố bên ngoài nào hết.

- Nhưng ngoài ra còn phải uống thuốc men gì nữa chứ?

Ram Gopal lắc đầu:

- Phương pháp này không sử dụng thuốc men gì cả, đó là một phương pháp hết sức tự nhiên và khoa học. Dĩ nhiên, nếu ông chở đến một người bệnh sắp chết hay một kẻ gãy chân, gãy tay thì tôi không thể chữa như thế được. Nói khác đi, nếu một kẻ mắc bệnh thời khí hay các bệnh thông thường thì họ đã đi kiếm các bác sĩ chữa trị, chứ việc gì phải đến đây? Hầu hết các bệnh nhân đến tận rừng hoang núi thẳm này chỉ là những kẻ đã tuyệt vọng hoặc gặp các chứng nan y mà bác sĩ đã bó tay.

Các ông nên biết, cơ thể con người có khả năng tự hồi phục rất nhiệm mầu. Sở dĩ cơ thể suy yếu, bệnh hoạn là vì họ sống không tự nhiên, có thế thôi. Sống tự nhiên không những giúp thể xác khang kiện, mà còn một mục đích tối hậu là dẹp bỏ cái "phàm ngã" để trở về cái "chân ngã" của mình. Khi từ bỏ được bản ngã thấp hèn thì ta ung dung tự tại, thảnh thơi tiêu diêu cùng trời đất thiên nhiên, thì còn lo lắng chi nữa? Trên lý thuyết thì thật dễ dàng nhưng thực hành lại là cả một vấn đề. Con người quen sống bừa bãi, nô lệ dục vọng xác thân quá lâu đến nỗi sinh bệnh, rồi muốn cởi bỏ tất cả đâu có dễ. Quen ăn ngon mặc đẹp, bây giờ ăn vài nắm cơm nhạt, uống vài gáo nước suối đâu phải ai cũng làm được ngay lập tức. Khốn nỗi muốn trừ tận gốc phải uống thuốc đắng, và thuốc đắng chính là lối sống tự nhiên này.

Hành trình về Phương Đông: Vị đạo sĩ tráng kiện có thể chữa bách bệnh chỉ với uống nước suối và ăn cơm nhạt (P3) - Ảnh 5.

Những bằng chứng về phương pháp chữa bệnh kéo dài đời sống

- Nhưng đã có bằng chứng gì về phương pháp này? Làm sao biết được nhờ thực hành như trên mà bệnh nhân khỏi bệnh, kéo dài đời sống?

Ram Gopal không tỏ vẻ giận dữ về câu nói bất kính:

- Tôi có hơn ba ngàn môn đệ, tất cả đều là người mắc bệnh nan y sống tại đây. Đa số đã bị các bệnh viện từ chối vì không chữa được nữa. Họ vẫn sống nhiều năm nay. Hàng ngày có cả trăm người đến xin gia nhập đạo viện, và chỉ có một thiểu số cương quyết mới được chấp nhận. Đã thế, nhiều người không qua được kỳ thử thách cũng bỏ đi rất nhiều. Nhưng tất cả những người ở lại đều hết bệnh, tuyệt căn. Các ông nên nhớ tôi không nhận thù lao hay đòi hỏi ân huệ gì, tôi cũng không tự xưng một danh vọng, chức tước nào hết. 

Đời sống ở đây hoàn toàn tự túc, và kẻ khỏe mạnh phải lo trồng tỉa, gặt hái thực phẩm. Quy tắc của đạo viện là không nhận tặng vật, dù bất cứ thứ gì, nhiều kẻ tỏ ý muốn dâng tài sản, sự nghiệp khi đến đây với hy vọng sẽ được đối xử đặc biệt. 

Tôi yêu cầu một khi đã dứt bỏ tất cả, thì hãy bố thí cho người nghèo, hoặc để lại cho con cháu, thân nhân, rồi đến đây với bộ quần áo trên người. Dù bệnh nhân là tiểu vương hay kẻ hành khất tôi cũng coi như nhau, mục đích của họ là chữa bệnh và chỉ có họ mới có thể chữa cho mình.

Đạo viện được thành lập chỉ để thực hành việc chữa bệnh mà thôi, chứ không phải một nơi giam cầm hay có tính cách tôn giáo. Muốn gia nhập phải tuân theo các điều kiện, nhưng muốn rời đây thì tùy ý, không hề có sự ngăn cản.

(Trích sách Hành trình về Phương Đông, do First News phát hành)

Theo Trí Thức Trẻ

 


Gửi bình luận
(0) Bình luận