Đức Phật dạy: "Có trăm loại cuộc sống, mỗi loại đều có nỗi buồn và niềm vui." Khi bước qua tuổi trung niên, cuộc đời đã đi qua nửa con dốc, trải qua những thăng trầm của cuộc sống mới thấu hiểu những khó khăn khi bước đi trên đời. Khủng hoảng tuổi trung niên, từ đó, dần đi vào tầm nhìn của những người trung niên: gia đình mỗi người một nơi, nghề nghiệp thăng trầm, mối quan hệ giữa các cá nhân đang dần mong manh và dễ vỡ. Nhưng, chung quy lại, khủng hoảng tuổi trung niên hiện nay thường không phải vì nghèo mà vì lười.
Khi còn trẻ hầu hết mọi người đều có những ước mơ rất bay bổng, hy vọng sau này mình sẽ trở nên xuất chúng và có thể sống cuộc đời này một cách nhàn nhã. Nhưng thay vì nỗ lực, siêng năng và kiên trì thực hiện ước mơ thì anh ta chưa bao giờ thực sự làm việc chăm chỉ, cuộc sống của anh thường là rất an nhàn, tận hưởng cuộc sống hiện tại theo cách thoải mái nhất. Rồi theo năm tháng, cùng với guồng quay cuộc sống, sự vận động của thời gian và sự tăng lên của tuổi tác, anh ta đã lười biếng và càng ngày càng tệ hơn. Cuối cùng, khi đến tuổi trung niên, ước mơ vẫn chỉ nằm trên tờ giấy nhưng lại bị cuộc đời làm cho bẽ bàng.
Cũng có rất nhiều người cơ hội, ăn chơi trác táng, không bao giờ nghĩ đến việc cho đi, luôn lười biếng, sống theo lối sống buông thả, lười nhác, sa đọa. Nhưng họ không biết rằng hành vi này đang đào một hố lớn cho tương lai của chính mình.
Người đoạt giải Nobel Russell từng nói: "Nhiều người thà chết chứ nhất định không chịu suy nghĩ". Tại sao mọi người lại lảng tránh việc suy nghĩ? Rất đơn giản, vì suy nghĩ đi kèm với làm việc chăm chỉ.
Có một câu chuyện như sau:
Ông chủ của một công ty khởi nghiệp, mỗi khi phỏng vấn một người, ông ta phải dành một ít thời gian để suy ngẫm về những phẩm chất của người phỏng vấn.
Anh ta có thể dành một tiếng đồng hồ mỗi lần để lập kế hoạch kiểm tra đến nỗi anh đành từ bỏ cuộc phỏng vấn tiếp theo đã lên lịch. Anh biết xây dựng hệ thống, lập danh sách câu hỏi phỏng vấn sẽ nâng cao hiệu quả tuyển dụng nhưng anh e ngại mất nhiều thời gian để suy nghĩ và tổng kết, quá mệt mỏi nên anh bỏ qua.
Đôi khi biết rõ con đường phía trước đến đâu nhưng chỉ là không làm được, lẽ ra mọi chuyện đã tốt đẹp hơn nhưng cứ "lười biếng là hỏng hết mọi thứ". Cuộc sống luôn công bằng, lười suy nghĩ hôm nay thì bạn phải hứng chịu vô số khoảng thời gian bận rộn ngắn hạn, thậm chí bạn sẽ còn nhớ nhiều hơn thế.
Thành tích của một người không nằm ở việc anh ta đã làm được bao nhiêu điều, mà nằm ở việc anh ta đã làm đúng bao nhiêu điều.
Người trung niên sống điềm đạm phải học cách thay đổi
Trong quyển sách "Cái bẫy khả năng" có nói: "Không phải khuyết điểm của bạn giăng bẫy bạn, mà là điểm mạnh của bạn."
Nhiều người sẵn sàng làm những gì họ giỏi, và tiếp tục làm và cuối cùng chúng ta chỉ giỏi làm những việc đó. Một số người chỉ làm những việc quen thuộc trong một thời gian dài, thèm muốn sự thoải mái mà nó mang lại, họ sợ một chút thay đổi và không bao giờ muốn dành thời gian để học những điều mới. Cuối cùng, nó thường là một con sóng lớn cuốn cát và bị thời gian loại bỏ.
18 tuổi, nghĩ rằng bơi lội khó nên không học bơi! Đến năm 20 tuổi, gặp người mình thích rủ đi bơi, bạn chỉ có thể nói "Mình không biết bơi"! Rồi người ấy bỏ tôi mà đi!
20 tuổi, thấy học tiếng Anh khó nên không học! Đến năm 22 tuổi, tìm thấy một công việc tuyệt vời nhưng đòi hỏi phải có ngoại ngữ. Chao ơi! Lúc này chỉ có thể nói "Tôi không biết tiếng Anh"! Rồi buông tay!
22 tuổi, cậy mình còn trẻ, làm thì làm, không làm cũng chẳng sao! Đến năm 24 tuổi, bạn bè có nghề nghiệp, bắt đầu thăng tiến, đi công tác nước ngoài, ai hỏi mình chỉ có thể nói "Tôi không biết mình giỏi gì!". Rồi chạy đua gấp gáp!
24 tuổi, chạy đua với công việc, bỏ quên các mối quan hệ. Đến năm 26 tuổi, cần có mối quan hệ và kết nối mạng rộng để lập nghiệp, bắt đầu tìm tòi, học hỏi người thành công hơn! Nhưng lúc này lại bế tắc! "Tôi không biết phải nhờ ai! Hay hỏi ai?". Loay hoay, bế tắc thật!
26 tuổi, tiếp tục làm việc theo cách thức cũ... Ngày hai buổi đi về, chẳng đủ ăn đủ mặc. Vô cùng chật vật...
28 tuổi, công nghệ mới phát triển bùng nổ! Mọi thứ đều số hóa, còn mình vẫn cày cụi chỉ biết làm bằng tay và nói "Tôi không biết lắm về công nghệ này!".
29 tuổi, cảm thấy cô đơn, muốn gắn bó với một người nhưng công việc chưa ổn định, tài chính còn thiếu sót, con người chưa chín chắn... Chao ơi! Làm sao đây!
30 tuổi, ngậm ngùi nói với người thương rằng: "Anh không chắc có thể lo cho em!". Chia tay trong ngậm ngùi, đau xót!
31 tuổi, vẫn đứng ở ngã tư đường! Biết đi đâu! Biết về đâu...
Bạn càng gặp nhiều rắc rối trong giai đoạn đầu của cuộc đời, bạn càng lười giải quyết, bạn càng có khả năng bỏ lỡ những người và những thứ mê hoặc bạn và bỏ lỡ cảnh quan mới.
Đối mặt với thế giới luôn thay đổi, chúng ta phải có khả năng điều chỉnh bản thân và tiếp tục học hỏi. Nếu chúng ta luôn ở trong một vòng tròn, cuộc sống sẽ thiếu rất nhiều niềm vui và nhiều cơ hội.
Thay đổi không hoàn toàn nằm ngoài phạm vi kiểm soát khả năng ban đầu mà là tìm ra những khả năng lớn hơn trong phạm vi khả năng của bản thân. Thực hiện một bước nhỏ mỗi ngày và mất một thời gian dài để tiến một bước lớn khỏi cuộc sống trong mơ của bạn.
Thực ra tuổi tác chưa bao giờ là nhân tố đánh gục người trung niên, mà cái quan trọng ở đây là tâm thái. Rất nhiều người trẻ hiện nay, dù tuổi đời còn trẻ măng nhưng tâm hồn thì đã lại già cỗi. Rất nhiều chuyện, bản thân nó vốn chẳng hề gay go, mấu chốt là bạn dùng tâm thái nào đi nhìn nhận nó. Tuổi tác, không phải cái cớ để bạn dừng chân không bước về phía trước, thứ thực sự ngáng chân bạn chính là tâm lý ngại và lười không muốn thay đổi của bạn mà thôi.
Ai rồi cũng sẽ già đi, việc chúng ta có thể làm là tĩnh tâm lại, nhìn rộng hơn về tương lai, đừng lấy tuổi tác ra làm thước đo hay để nó kéo tụt giá trị của bạn. Cuộc đời vô thường, không có cái gì mãi mãi xanh tươi, không ai có thể hoàn hảo ở mọi nơi, nhưng sẽ có một người luôn đi trên con đường hoàn hảo hơn, đó là người siêng năng.
Thành công lớn nhất trong cuộc đời không phải là tìm được chỗ dựa an toàn mà là biến mình thành cây cao bóng cả bằng chính khả năng của mình, bạn có thể vượt qua mọi cơn bão của cuộc đời và nhìn thấy được cầu vồng rực rỡ.
Khi con người bước vào tuổi trung niên, ngoài áp lực về mọi mặt, họ còn có thêm nhiều kinh nghiệm, sự kết nối và trải nghiệm cuộc sống. Đây là sức mạnh và sự tự tin của chúng ta để chống lại bão tố cuộc đời. Đối mặt với tuổi trung niên, chúng ta có thể sợ hãi, nhưng chúng ta không cần phải quá sợ hãi rồi bỏ mặc buông xuôi.
Hãy quan sát, vượt qua sự lười biếng và bắt đầu với những điều bình thường trước mắt. Vượt qua sức ì của tinh thần, hãy bắt đầu với việc diễn lại một cách nghiêm túc; vượt qua những bế tắc trong cuộc sống, hãy bắt đầu bằng việc thay đổi bản thân.
Chúc các bạn tống khứ sự lười biếng trong bạn thành công.
Theo Doanh nghiệp và Tiếp thị